Nhưng người thương gia này đâu có ngờ được rằng, khi ông ta mới bước được có mấy bước chân thì chợt bên tai ông ta vang vọng một tiếng rên rỉ khe khẽ đâu đó nghe mà thê lương não nề lắm. Người thương gia đứng khựng lại và cố lắng tai nghe coi cái tiếng đó phát ra từ đâu, thế rồi ông ta từ từ quay người lại nhìn về cái giếng. Toàn ông ta cảm thấy ớn lạnh, da gà bắt đầu nổi lên, “không thể nào … cái giếng đó…”. Người thương gia này cứ đứng đó chết lặng ở tư thế quay người nhìn về cái giếng, điều làm ông ta kinh hãi nhất bây giờ đó là cái tiếng rên rỉ nỉ non kia được phát ra không phải từ đâu khác mà chính là cái giếng đó. Người thương gia cứ đứng đó mà lắng tai nghe, mắt thì không chớp và chằm chằm nhìn vô cái giếng lạnh lẽo rêu phong kia. Thế rồi cái tiếng rên rỉ đó biến mất, thay vào đó là một tiếng khóc ai oán não nề. Người thương gia này đứng đó càng ngạc nhiên hơn nữa khi mà ông ta nhận ra rằng tiếng khóc đó là của một người con gái trẻ tuổi. Mặc dù toàn thân da gà đã dựng đứng lên, nhưng vốn dĩ là người theo đạo và không hề tin vào ba cái chuyện oan hồn vong quỷ, ông ta đã quay người hẳn và tiến thẳng tới cái giếng. Người thương gia này bước từng bước chậm rãi, cái tiếng khóc nỉ non ai oán đó càng ngày càng rõ dần. Thế rồi cuối cùng người thương gia này cũng đã đứng ngay miệng giếng, giờ thì ông ta đã nghe rõ cái tiếng khóc đó. Cái tiếng khóc này bình thường thì ai oán nỉ non lắm, rồi có những lúc gần như gào lên như thể muốn xe tan cái màn đêm yên tĩnh này vậy. Người thương gia lúc đầu nghĩ rằng làm gì có chuyện có ai ở dưới đó mà có tiếng khóc vang vọng lên cớ chứ? Vì lúc nãy ông ta mới ngó xuống có thấy ai hay nghe thấy cái gì đâu? Hay phải chăng cái giếng này còn thông với cái giếng nào khác nữa và ở đầu giêng bên đó có người con gái đang khóc?
Nhận thấy rằng có suy đoán lung tung thì cũng không giải quyết được vấn đề gì. Thế rồi người thương gia này nuốt nước bọt cái ực, ông ta từ từ nghiêng người nhìn xuống cái miếng giếng một lần nữa. Ngay khi ông ta vừa nhìn xuống cái giếng đó thì mọi thứ lại yên bình chở lại, không còn cái tiếng khóc nỉ non hay ré lên như mấy giây trước nữa. Người thương gia này đứng đó ngó đầu xuống giếng vô cùng ngạc nhiên và lạ lẫm, “Rõ ràng là có tiếng khóc vang lên từ dưới giếng mà?”. Đứng đó nhìn xuống cái đáy giếng đen thăm thẳm một hồi, nghĩ rằng mình do quá mệt mỏi mà nghe nhầm, cuối cùng người thương gia lại quay đầu đi lại về phía công trường. Thế nhưng ngay khi người thương gia này bước được mấy bước thì chợt ông ta rùng mình khi nghe được một tiếng nói, tiếng nói của người con gái vọng ra từ dưới giếng:
- Lạnh… Lạnh quá … sao ông nỡ bỏ tôi lại đây một mình …
Người thương gia nghe thấy cái câu nói đó thì rợn tóc gáy, “Đúng là có người ở dưới giếng thật … nhưng liệu đó có phải là người…”. Không biết từ lúc nào mà trong đầu ông ta bắt đầu có cái ý nghĩ rằng có một thế lực ma quỷ nào đó đang trêu ghẹo mình. Lấy hết bình tĩnh và can đảm, nhà thương gia từ từ quay đầu lại, tay ông ta đã với tới cây thánh giá đang deo ở trước ngực. Người thương gia này đứng đó lặng thinh, hơi thở của ông ta cũng từ từ chậm lại. Tiếng nói ở dưới giếng tiếp tục vang vọng lên:
- Ông hãy kéo tôi lên với… tôi ở dưới này lạnh quá… làm ơn đi mà…
Người thương gia càng nghe những tiếng nói ai oán đó thì ông ta càng cảm thấy rợn người. Thế rồi người thương gia này bắt đầu lôi cây thánh giá ra, ông ta hôn lên nó và bắt đầu lẩm bẩm “Nhân danh cha con và các thánh thần, hỡi quỷ dữ kia hay mau mau biến ngay, vì đức chúa Jesus luôn ở bên ta, amen.” Vừa lẩm bẩm khấn dứt câu, thì cái tiếng nói dưới giếng lại vọng lên:
- Tôi xin ông mà… tôi không phải quỷ đâu… ông kéo tôi lên đi mà…
Sau cái tiếng nói đó là một tiếng khóc thê lương não nề kéo dài lê thê khiến cho người thương gia này càng muôn phần rựng tóc gáy hơn. Lấy hết can đảm, với niềm tin rằng chúa luôn ở bên mình, ông ta đã mạnh rạn bước tới gần cái giếng. Lần này ngay khi ông ta thò mặt nhìn xuống giếng thì ông ta nhìn thấy một cô gái trẻ đang co ro dưới đó, toàn thân trần như nhộng với làn da trắng ngần. Người con gái này ngẩng đầu lên nhìn ông