i độc. Tên Kim Long lại càng thần bí hơn, chẳng ai biết gì về hắn, kể cả cái tên. Hắn có biệt tài tổ chức. Tất cả những trận lớn, nhỏ, mọi việc đều một tay hắn cắt đặt, sắp xếp, đúng người, đúng việc, chính xác từng thời khắc. Hắn ít khi trực tiếp ra tay, chỉ những lúc đặc biệt hung hiểm, hắn mới xuất hiện, thân thủ phi phàm, uy mãnh như thần long. Lúc võ sư Nguyễn Trọng Bằng bị kết tội là Kim Long với những tang chứng cụ thể, án lớn làm chấn động khắp cõi. Về sau, biết được chính là do Tổng Bá giá họa, Hiên nổi dạ nghi ngờ, tìm gặp Hai Cang gặng hỏi cho cặn kẽ. Tuy tán gia bại sản, nhưng còn được cặp ngọc phỉ thúy, bán đến ngàn vàng, Hiên thuê người khắp nơi dò la cho ra gốc tích. Trần Hữu Bá là con trai độc nhứt của một điền chủ bị phá sản, nợ nần đến phải tự vẫn. Hữu Bá hận đời, bỏ đi Phù Tang, vừa ăn học, vừa kiếm sống. Một thời gian dài, Hữu Bá đột ngột trở lại, giàu có hơn người, vừa mua lại, vừa chiếm đoạt tất cả đất đai của những người từng hại cha hắn. Hữu Bá lập trại, mở đường, khai khẩn khắp nơi, công cuộc làm ăn ngày một cường thịnh, thế lực ngày một lớn mạnh, lên làm Cai Tổng. Tiền của ở đâu ra? Một nô bộc cũ, từng theo hắn cướp phá, một lần tỉnh ngộ, khuyên can dừng tay. Hắn giả vờ ưng thuận rồi lừa giết, bỏ ngoài hoang đảo. Nhưng ông không chết, tìm đường về đến đất liền, sống chui nhủi, lúc nào cũng nơm nớp, lo âu, đêm thấy toàn là ác mộng. Hiên “thọt” được tin tìm đến, gài kế thi ơn, mãi đến lúc lâm chung ông mới chịu trăn trối lại, Kim Long chính là Hữu Bá. Do cùng tâm ý, cùng kẻ thù chung, Hiên “thọt” và Hai Cang kết làm huynh đệ, góp tay hành động. – Suốt từng ấy năm, sao chú không quay về báo thù? – Tui sợ. Tui không biết Bạch Xà là ai? Đang ở đâu? Tổng Bá trở về sống đời lương thiện, còn dễ truy tìm. Bạch Xà, mai danh, ẩn tánh, hành tung vô định, khó mà biết được. Hắn có thể ngấm ngầm hỗ trợ Tổng Bá, lúc cần thiết sẽ bất ngờ xuất hiện. Đã vậy… đã vậy… – Chú muốn nói còn có tui chớ gì? – Tổng Bá cứ vu án thì Thầy phải đi bắt gian. Tui tự lượng sức, chưa phải là đối thủ. – Vậy sao bây giờ, chú quay lại? – Hiên được tin Bạch Xà và Tổng Bá hiềm khích. Chính Bạch Xà đã giết con Thoa… – Chuyện người lớn, sao đi hại tụi nhỏ? – Thầy nói vậy là sao? – Chuyện giữa Bạch Xà và Tổng Bá, chớ đâu phải với Ba Kim, sao Bạch Xà đi giết con của nó? – Thấy Tư Mễn ngẩn ra, Quản Hào cũng bợ ngợ – Không phải con Thoa có bầu với Ba Kim à? – Không, con Thoa có bầu với Tổng Bá. – Hả? – Hắn đã giết con Thoa cũng như đã từng giết vợ tui. – Sao hắn làm như vậy? – Hắn “ghen” Quản Hào như chìm trong đám sương mù. Đại đạo Lý Long Niên là đàn bà? – Hắn là một tên lại cái. Hắn yêu Kim Long hơn cả bản thân mình. Hắn có thể chết cho Kim Long nhưng không bằng lòng để cho Kim Long phản bội. Thiệt không hiểu nổi mối quan hệ của hai tên đó. – Có gì khó hiểu đâu! Cả hai tên phải kết hợp với nhau thì đảng Kim Long mới hùng mạnh, bá chủ một phương. Mà giữa trời biển bao la, mênh mông hoang đảo thì biết làm tình với cái gì? – Người vợ lớn và con đầu lòng của Tổng Bá cũng do chính Bạch Xà giết, trong một cơn điên loạn. Ba Kim thoát chết nhờ lúc đó Tổng Bá gửi đi nơi khác. Tổng Bá đã bắt hắn thề độc, không được động tới Ba Kim. Hắn ưng thuận với điều kiện, Tổng Bá không được lấy vợ nữa. – Tổng Bá vi phạm lời thề, nên hắn ra tay? – Hắn hành hạ nạn nhân bằng thuốc phá thai cho đến chết, trục cả thai nhi ra ngoài, rồi mới treo xác nạn nhân lên. Sợi dây là ám hiệu báo cho Tổng Bá biết, chính hắn là thủ phạm. Quản Hào mấy lần muốn hỏi, nhưng ngần ngại, cô Tám Như, vợ Tư Mễn cũng đã từng có bầu với Tổng Bá? – Còn tui, chú tính đối phó với tui như thế nào? – Tui biết thầy đã lâu. Nội chuyện thầy dấu nhẹm hình tích của tui với bọn cướp núi, tui đã biết thầy là người tốt, nên tui biểu Hai Cang tìm mọi cách cho thằng Mun theo thầy học võ. Nó thông minh, lanh lợi, thế nào thầy cũng nhận. – Ai chà! Vậy là tui bị chú gài rồi hả? – Nó vừa biết thêm võ, vừa biết được nội tình của Tổng Bá. – Hay! Nhìn chú lụi xụi vậy mà cao kiến. – Việc buộc phải làm, mong thầy đại xá. – Hèn gì, trước giờ thằng Mun nó thân thiết với tui lắm, mấy bữa nay tự dưng nó giữ kẽ… – Thằng Mun từ khi biết chuyện, nó sợ thầy đã chịu nhiều ơn nghĩa của Tổng Bá, không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn tui, biết thầy là người nghĩa khí, mà giấu thầy hoài cũng đâu được, tui cứ tình thiệt nói hết ra, tùy thầy liệu định. Nghe nhắc đến ơn nghĩa của Tổng Bá, Quản Hào ngồi thừ ra. Lúc xưa, Tổng Bá đích thân vào tận Bảy Núi, chắc là để tìm Hai Bằng, nhưng không bắt được, lại gặp Sáu Hổ. Thấy là bậc hào kiệt nên Tổng Bá mới bỏ tiền chiêu dụ về đây, để đối phó với Hai Bằng quay lại tầm thù, chớ cái làng nhỏ xíu này cần gì tới một người như thầy làm Hương Quản! Tổng Bá xây dựng Yên Bình chắc cũng không ngoài mục đích phòng thủ, xem nó như sân nhà của mình, mà Quản Hào chính là con chó giữ cửa. Thầy biết vậy, nhưng nếu lòng trung thành cũng không có thì làm chó cũng không xứng đáng, thiệt là khó nghĩ quá! Hễ khó nghĩ là Quản Hào lại ngứa chưn, ngứa tay. – Mun! Ra biểu! – Thầy bước ra mảnh sân đất nện trước nhà – Đánh ta bằng đòn ta dạy lúc sáng. Nó tên là “Cọp già cùng đường”. Mun ngần ngừ. – Đánh ! – Quản Hào thét lên. Mun lao tới, ra tay, Thầy túm gọn, vật xuống đất cái rầm. – Xoàng quá! Ta không nương tay là con chết rồi! Đánh lại! Cũng còn xoàng lắm! Đánh lại nữa! Khá hơn rồi đó! Mun khắp người đau ê ẩm, Quản Hào lại bắt đầu tấn công, ra toàn sát chiêu. Gom hết sở học, Mun kiên cường chống trả. Quản Hào càng đánh, càng nhanh, càng khốc liệt, dồn Mun vào tận gốc tường. Mắt Mun long lên, gân cốt chuyển động, chuẩn bị xuất “Lão Hổ cùng đường”. Quản Hào vừa thấy, đột ngột dừng tay. – Hay lắm! Vậy là con đã hiểu được cái thần của chiêu thức. Chỉ khi nào lâm vào hiểm cảnh mới được dùng. Nhớ chưa? Quản Hào cởi khăn quấn đầu lau mồ hôi, rủ cái phạch, vắt vai, về nhà, đi ngủ. Tư Mễn xem chiêu, hiểu lòng Quản Hào, cảm kích vô cùng, cứ ngồi ngơ ngẩn, trầm ngâm. Đêm đó, Quản Hào không ngủ được. Trời vừa hửng sáng, thầy đã đi tìm Tư Mễn. – Ủa? Thằng Hiên đâu rồi? – Nó đi rồi. Vừa hết đau là nó đi liền. Có người tới gánh hát tìm nó. – Tui còn mấy chuyện muốn hỏi chú. – Thầy cứ hỏi. Quản Hào biết Tư Mễn bỏ tầm vông, luyện dao bay để che dấu hành tung, dao thì dấu gọn được trong người, để có thể từ xa bất ngờ tập kích. Nhưng Tư Mễn luyện dao từ lúc nào? – Hồi ở Bảy Núi. Tui vô rừng ngủ một mình là để luyện nó. – Lúc đó luyện thành chưa? – Chưa. Gần đây mới tạm được. – Tui dốt thiệt, chẳng nhìn ra gì cả! – Khi giết trăn ở Bảy Núi, dao còn hung hãn lắm, vì lúc đó lòng tui đầy uất hận. Hôm Thầy xem tui ném dao ngoài bãi, thấy nó tầm thường vậy, nhưng lòng tui đã rỗng không. Tâm hư vô thì dao cũng hư vô. – Nói về “đạo” trong võ học, tui thua chú xa. – Tâm Thầy vốn sáng, nên luyện quyền vẫn đạt tới mức chơn thuần. Tâm tui