lăn bánh. Bộ ba thiếu niên bước vào vườn và đi theo những bậc thềm có hoa hồng bao phủ xung quanh, lên với khuôn cửa đang để mở. Trong căn sảnh trước có một người đàn bà lớn tuổi đang cúi mình xuống bên hộp Carton đựng đò chuyển nhà và lục lọi trong đó. Bà ta mặc quần Jeans và áo thun, mái tóc bạc được buộc bằng một dãi khăn sặc sỡ. Khi nhận ra ba thám tử, bà đứng thẳng dậy và vui vẻ đi về phía họ. – A, các cậu đến đây rồi! Nhanh thật đấy. Tôi là Bernadette O Donnell. – Bà bắt tay từng người một . – Tôi là Justus Jonas. Còn đây là hai anh bạn đồng nghiệp Bob Andrews và Peter Shaw. – Rất hân hạnh! Xin lỗi các cậu vì cảnh bừa bộn thế nầy, chúng tôi vừa mới dọn tới đây. – Không có vấn đề gì, – Peter rộng lượng khẳng định. – Nhưng phòng tiếp khách thì được bày biện xong rồi. – Bà O Donnell xoay đầu về và kêu lên: – Cecilia! Các thám tử đến rồi đây! – Bà mở một khuôn cửa hai cánh ở phía trái của sảnh trước và ra hiệu cho ba thám tử đi theo. Phòng salon tiếp khách được trang trí bằng những tấm thảm trải nền rất dầy và những món đồ cổ quý giá. Phòng có cửa sổ hướng ra vườn. Trên tường treo những bức tranh sơn dầu được lồng khung vàng, một chiếc ghế sofa uốn lượn cầu kỳ bọc nhung đỏ đứng cạnh lò sưởi, tiếp đó là một bàn uống trà làm bằng đồng thau. Thứ duy nhất khuấy đảo không khí cổ tích nầy là một dàn nhạc khổng lồ gây ấn tượng hết sức đắt tiền, được kê sát bên tường, óng ánh trong một màu bạc dịu dàng. Dù chủ nhân của dàn máy móc hiện đại nầy có là ai chăng nữa, người đó chắc chắn phải rất say mê âm nhạc. Trên chiếc ghế sofa là một người phụ nữ cùng tuổi với bà O Donnell. Bà ta mặc toàn một màu đen và đeo cặp kính không tròng. Mái tóc được chải đơn giản ra sau gáy khiến chủ nhân của nó gây ấn tượng như một bà hiệu trưởng nghiêm nghị, khắt khe. Người đà bà nhìn về phía bộ ba bằng vẻ mặt tuyệt nhiên bình thản. Bà O Donnell giới thiệu ba thám tử. – Còn đây là bạn gái Cecilia Jones của tôi. Tiến sĩ Cecilia Jones. Mời các cậu ngồi! Justus, Bob và Peter ngồi xuống, bà Bernadette O Donnell rót trà cho họ. – Thưa cô O Donnell, tôi xin thú nhận rằng ban nãy khi nói chuyện qua điện thoại, tôi chưa hiểu hết mọi việc. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu lại từ đầu. Câu chuyện nầy xoay quanh vụ gì vậy? Phải là một ngôi nhà có ma? – Phải. mà cũng không phải. Nó xoay quanh ngôi nhà nầy đây. Nhưng tôi không tin là nó có ma. – Nhưng cô thì tin, – Justus tiên đoán và xoay sang với bà Cecilia Jones. – Không. Tôi lá bác sĩ. Là một nữ khoa học gia. Tôi hoàn toàn chẳng lưu tâm đến những chuyện ngớ ngẩn như vậy. – Vângthì, vậy thì tôi không hiểu được chuyện nầy. – Người tin vào mà là cô bạn gái Elouise của chúng tôi, – bà O Donnell giải thích. – Cô ấy mới là chủ nhân thực sự của ngôi nhà nầy. Nhưng có lẽ tốt hơn cả là tôi bắt đầu từ đầu: trước đây ba tháng, ngôi nhà nầy còn là biệt thự của Dora Mastratonio … – Dora Mastratonio? – Bob buột miệng kêu lên. – Phải ý cô muốn nói đến nữ ca sĩ Ô-pê-ra nổi danh? – Bà O Donnell mỉm cười. – Chính là cô ấy đây. Tôi rất vui là những người trẻ trung như các cậu cũng còn biết đến tên cô ấy. – Vâng thì, tôi cũng không hẳn là người mê Ô-pê-ra, – Bob thú nhận, – nhưng cô Dora Mastratonio là một ngôi sao thực thụ! Đã là thì đúng hơn. Cô ấy vừa mới qua đời. Người đàn bà buồn rầu gật đầu. – Dora, Elouise, Cecilia và tôi là bạn thân với nhau suốt nhiều thập kỷ. Trước đây chúng tôi đã thề với nhau: Nếu chúng tôi sống lâu hơn các đấng ông chồng, cả bốn chúng tôi sẽ cùng chuyển đến sống chung dưới một mái nhà. Thế đấy, bản thân tôi chưa bao giờ lấy chồng, Elouise cũng không. Dora thì đã thành goá phụ từ cách đây 15 năm. Và anh Gilbert chồng của Cecilia mới qua đời cách đây bốn tháng. Tiến sĩ jones hạ ánh mắt xuống. giờ thì Justux hiểu tại sao bà ta lại mặc toàn một màu đen và có nét mặt thẫn thờ như thế. – Tôi rất tiếc, – cậu ngượng ngùng nói. Tiến sĩ jones không phản ứng. – Một tuần sau đó, cô bạn Dora tội nghiệp cũng qua đời, – O Donnell nói tiếp, giọng nói ban nãy còn chắc chắn và mạnh khỏe bây giờ thành mỏng manh, ngập ngừng. Người đàn bà rút một chiếc khăn mùi soa để chấm vài giọt lệ vừa trào ra từ khóe miếng. – Cô ấy đã qua đời trong một tai nạn. Tội nghiệp quá! Thế mà bốn chúng tôi cứ tưởng tượng rồi cảnh nầy sẽ đẹp biết bao. Cả bộ bốn ở đây, sống chung dưới mái nhà nầy. Lẽ ra nó phải tuyệt biết bao nhiêu! Cha, bây giờ chúng tôi chỉ còn ba đứa. Justus khẽ liếc sang phía Peter và Bob, không ai biết ai cần phải nói câu gì. Một khoảng im lặng nặng nề. Mãi rồi bà O Donnell ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt tóc và khẽ mỉm cười. – Nhưng cuộc đời ngắn lắm, không nên phí thời gian cho chuyện buồn rầu vô ích, đúng không nào? Elouise đã được thừa kế ngôi nhà nầy từ Dora, cô ấy thân với Dora nhất. Và thế là chúng tôi quyết định vẫn cứ thực hiện kế hoạch của mình. Giờ chúng tôi chỉ còn có ba đứa, nhưng qua ngôi nhà nầy và qua khoảng vườn mà Dora ngày sống rất yêu thích, cô ấy sẽ luôn luôn hiện diện bên chúng tôi. – Vấn đề chỉ là, – Giờ thì tiến sĩ Jones lên tiếng, – Elouise không muốn thế. – Cô ấy không muốn gì ạ? – Bob hỏi. – Không muốn chuyển đến đây. Cô ấy được thừa kế ngôi nhà, và là chủ nhân hợp pháp của nó, nhưng cô ấy không muốn sống ở đây. – Vì cô ấy tin rằng trong nhà nầy có ma, – Justus phỏng đoán. – Đúng thế, – tiến sĩ Jones khẳng định. – Và dĩ nhiên đó là chuyển hoàn toàn ngu ngốc. – Dù không biết hết mọi chi tiết, tôi cũng phải công nhận là có lý. – Em thấy chưa, Cecilia, chị đã nói với em từ đầu mà. Bộ ba đúng là những người chúng ta đang cần đến. Các cậu không tin vào chuyện ma qủi, đúng không nào? Justus lắc đầu. – Chúng tôi đã nhiều lần gặp phải những sự kiện bí hiểm, những sự kiện thoạt nhìn tưởng như có nguồn gốc siêu nhiên. Nhưng sau quá trình điều tra, tất cả lộ rõ chỉ là trò gian dối. – Tuyệt lắm! – Bà O Donnell hồ hởi. – Thế thì tôi hy vọng rằng các cậu sẽ nhận vụ nầy? Justus nhìn sang phía Bob và Peter, hai cậu bạn gật đầu đồng ý. – Rất sẵn lòng, thưa cô. Có tiếng bước chân vang lên ở ngoài hành lang. Rồi một giọng nói cao mảnh và ngập ngừng cất lên: – Ha-lô! – Ô, cô ấy đấy! – Bà O Donnell thầm thì. – Cecilia, em nhớ cư xử sao cho dịu dàng. Còn ba cậu, tôi mong chờ các cậu hỗ trợ tôi! Bộ ba ngạc nhiên nhìn nhau. Họ hoàn toàn không hiểu bà Bernadette đứng vừa nói tới chuyện gì. Nhưng không một ai còn cơ hội để hỏi nữa, vì cánh cửa vào phòng salon lúc đó đã mở ra và một người đàn bà béo tròn với mái tóc nhuộm màu hạt dẻ bước vào. Người đàn bà nầy cũng chừng tuổi với bà O Donnell và tiến sĩ Jones, mặc một chiếc áo dài vải mềm và rộng, mang màu sắc ấm áp của mùa thu, phía trên đó là một sợi dây chuyền rất to và nặng làm bằng những hạt gỗ sặc sỡ. Justus ngay lập tức nhớ tới bà thầy lang sống ở Rocky Beach, người mà cô Mathilda đã có