trên sàn,mỗi tấm kính ở đây sắt đến nỗi có thể chết cả một con vật to lớn nặng khoảng hai tấn vậy mà anh ta chẳng hề hứng gì một giọt máu cũng không,có hai dòng nước màu xanh biển chảy ra từ đôi mắt anh ta và khi có rơi xuống đất hóa thành hai viên ngọc xanh,và một điều kỳ lạ là ngoài trời cũng bắt mưa theo hai dòng nước xanh ấy,khi dòng nước ấy không còn chảy nữa thì trời cũng ngưng mưa. – Tại sao!Tại sao lúc ông trời cũng làm khổ tôi. Tắm xong anh ta bước ra ngoài thay một bộ đồ comple màu đen,ngoài sự có mặt của anh chàng ta còn có cả bố,chị,và em gái anh ta,hoàng tộc đúng là có khác mỗi người bọn họ đều khoắc lên mình một vẻ đẹp quý tộc, kiêu sa, những có chút lạnh lùng và đầy kiêu ngạo,họ bước lên một chiếc xe hơi màu đen sang trọng chiếc xe bắt đầu lăn bánh,họ đi đến một cánh rừng kỳ quạc,cây cỏ héo cỏ đất đai nẻ không một giọt nước.Bỗng đất nứt ra một đám sinh vật không rõ hình thù từ lòng đất trội dậy bu đầy trên xe của bọ họ.. – Lại là đám sinh vật này thật là chán, Thiên Hoàng em biến phải làm gì rồi . Bỗng mắt anh chàng đỏ rực lên,lòng trắng biến mắt con ngươi nâu nhạt hụt vào trong có hình thù là một hình thoi, với ánh mắt đầy quyền lực như vậy dương nhiên là bọ chúng sẽ tránh ra trăm mét,bọ họ tiếp tục đi,đi mãi thì cũng đến cuối đường,rồi cả bốn người bọ họ lảm nhảm gì đó trong miệng rồi đột ngột bức tường được mở ra họ đi vào trong, nơi đây thật sự khác biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, một không khí ngột ngạt đến khó thở.Cung điện chẳng khác gì một biên bản thứ hai của địa ngục,họ càng tiến sâu vào bên trong cung điện thì càng thấy nơi đây không phải nơi ở của một con người,xung quanh bốn bức tường được chạm khắc hình ảnh của những con vật có hai cánh mắt đỏ,răng nhăn dài nhọn hoắc trông thật là ghê.Gia đình bọn họ khá là quyền lực trong thế giới này,khi bọ họ vừa bước vào,một người xếp thành hai hàng dài từ ngoài cổng cho đến vào đại sảnh cuối chào một cách kính trọng và đầy khiêm nhường, cùng lúc này trên nốc nhà xuất hiện một tà áo màu trắng bay phắp phới mọi người đều đổ dồi và hướng về tà áo đó,trên đó có ghi một dòng chữ “Chúc mừng em đã trưởng thành công chúa Thiên Ngân yêu dấu”.Thiên Hoàng nghĩ thầm: “Lại là gì nữa đây,không lẽ là nó ?”.Lúc này trên khấu xuất hiện một chàng trai độ mười tám mười chín gì đó,anh ta đại diện cho hướng Nam hoàng tử Lưu Thanh Phong.Mọi người vỗ tay khen ngợi vì anh ta làm cho mọi người cảm thấy thú vị,nhưng Thiên Hoàng làm lắc đầu.Anh chàng ta vội bước xuống. – Thiên Hoàng anh thấy màn buổi diễn của em thú vị không?. – Không. – Sao anh lại nói một cách lạnh lùng như vậy,ít nhất cũng khen em một câu chứ. – Em lo mà học đi em phải thi vào đại học cho anh. – Em biết rồi nhưng cũng phải cho em chơi chút chứ. – Xin chào quý vị,chúng sẽ đón tiếp nhân vật chính của ngày hôm nay công chúa Huỳnh Thiên Ngân . Thiên Hoàng nhìn chằm chằm vào cô nàng đang đứng trên sân khấu rồi cười. – Này anh thíck Thiên Ngân sao ?. – Không. – Chứ sao anh nhìn cô ấy rồi cười ?. – Anh cười là vì cô em bé nhỏ của anh bây giờ đã khôn lớn,trở thành một công chúa xinh đẹp. – Vậy thì tốt,Thiên Ngân là của em anh không được đụng vào cô ấy. – Có giỏi thì em đi mà chinh phục em ấy,chứ đừng có nói miệng. – Anh hay chờ xem,bày giờ em có chuyện lần sau em tính với anh. Anh chàng ta đi không được bao lâu thì có một cô gái đến và trò chuyện cùng Thiên Hoàng . – Thiên Hoàng lâu em không gặp anh em nhớ anh lắm,anh có nhớ em không ?. – Đương nhiên là nhớ rồi. – Mặt anh sao trông xanh xao nhết nhạt quá vậy,hay là anh đã đến giới hạn rồi ?. – Em khéo lo,anh con khỏe thế này mà. – Nếu có chuyện gì xảy ra,người biết đầu tiên là em nhé. – Anh hứa . Bỗng bố của Thiên Hoàng bước lên sân khấu ông tính nói gì thì phải. – Xin chào quý vị,tôi là Dương Thiên Bảo tức bố của Dương Thiên Hoàng,nhân đầy tôi xin chúc công chúa Thiên Ngân ngày càng xinh đẹp và rạng ngợi,và điều hết sức quan trọng mà tôi muốn tuyên bố với quý vị ở đây con trai tôi Dương Thiên Hoàng sẽ đính hôn cùng công chúa Huỳnh Thiên Ngân . Thiên Hoàng tức giận hét lớn giữa quảng trường . – Tại sao bố lại tự quyết định mọi thứ mà không thông qua ý kiến của con,bố chẳng bao giờ nghĩ con muốn làm gì và thíck gì,con ghét bố. Nói xong anh ta bỏ ra ngoài,do lời nói do tức giận đã kích động đến tâm trạng đến bố anh ta,làm bố anh ta khó thở và tim như muốn ngừng đập. – Bố không sao chứ ? . – Ta không sao,Ngọc Hân con hãy đi theo nó đi. Anh ta bỏ về cung điện của mình thu dọn hành lí tính bỏ đi đâu thì phải.Đột nhiên có tiếng động lạ anh quay lại rồi nói . – Ai đó ra đây ?. – Là em. Anh ta thở dài rồi nói :. – Hiểu Lan em đứng đó làm gì vậy ?. – Anh bỏ đi sao ?. – Phải,anh không thể chịu nổi bố nữa rồi. Một lời nói ngây ngô đến đáng yêu của cô bé. – Anh đi rồi ai sẽ chơi với em ?. Anh ta cười nói :. – Vậy còn chị Ngọc Hân mà chị ấy sẽ chơi với,anh sẽ thường xuyên về thăm em rồi mua ở quà nữa.Ở nhà nhớ nghe lời của bố và chị Ngọc Hân anh đi đây. Nói xong anh ta bỏ đi,anh ta lên được thế giới loài người. – Chưa gì trời đã tối rồi sao ?. Đột nhiên tim anh ta đập mạnh,anh ta khủy gối của mình xuống đất hơi thở dồi dặp,tóc tai thì trắng bệt,đôi mắt thì đỏ rầu như một con chó dại,bàn tay thì xuất hiện những móng vuốt dài sắc nhọn.Đột nhiên có một người đi đến,với khả năng nhìn xa của mình anh ta thừa biết đó Huyền Trân.. – Tại sao… tại sao… cô lại xuất..hiện vào lúc này. Huyền Trân đi tới thấy một người thanh niên đang khủy gối dưới đất cô nàng nhanh chóng nhận ra người đó là Thiên Hoàng. – Thiên Hoàng anh làm vậy ?. – Tôi… tôi… không sao,cô biến đi cho tôi nhờ. – Anh thở dồi dặp như vậy mà nói không để tôi đưa anh đến bệnh viên. Anh ta quát to tiếng :. – Tôi nói là tôi không sao rồi mà. Rồi anh ta ngất cô nàng ra xa,những với bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn đã làm cho cô nàng đi thương máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất. – Chết rồi… mình phải… làm sao đây… mình sắp chịu hết… nổi rồi. Cô ta tức giận nói :. – Tôi chỉ muốn giúp anh thôi,không thíck thì tôi. Nói xong cô ta bỏ đi cô ta đi khá chậm từ từ là quay đầu lại xem anh ta ra làm sao. – Cô đi nhanh … lên … nhanh… … lên. Hơi thở càng lúc càng yếu dần,máu từ miệng anh ta chảy ra càng lúc càng nhiều hơn,anh ta đang cố gắng kìm chế bản thân mình không một điều gì đó nhưng thực tế đã đi ngược lại với điều anh ta mong muốn. Anh ta đã làm một hành động mà anh ân hận suốt cả cuộc đời nhưng cũng chính hành động đó là một bước ngoặc trong cuộc đời của anh ta.Cô nàng đã đi dần đi dần về phía trước và luôn quay đầu lại xem anh chàng ta ra sao,cô nàng cảm thấy có ai đó đang đi sau lưng mình khi quay đầu lại thì không có ai cả,cô nàng vẫn tiếp tục đi,đi đến một con hẻm nhỏ,có một bàn tay khẽ chạm lên bã vai của cô.Cô quay người ra sau thì ra Thiên Hoàng nhưng tr