~~~~~
Phải nói là Diệu Anh yêu con dân 11 Anh A1 nhất luôn. Mới sáng vừa đến cả bọn đã xúm đến hỏi han thi thế nào, quan tâm lớp trưởng phải biết. Thật chứ kì thi này cũng không quan trọng lắm, có giải hay không cũng được, chỉ cần năm sau thi cấp Thành phố thôi, chủ yếu kì thi này là để chứng tỏ năng lực bản thân. Diệu Anh lại rất tin tưởng vào năng lực cá nhân của mình. Hôm nay Duy Bảo có sang lớp tìm Diệu Anh, đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động sang lớp cô. Ban đầu Diệu Anh có hơi ái ngại sợ Duy Bảo sẽ hỏi về chuyện Hải Đăng nói trong cuộc điện thoại, nhưng chắc cô lo quá thôi. Duy Bảo hoàn toàn không đả động gì đến chuyện đó cả, chỉ đưa cho Diệu Anh một tập đề, trong đó một trang có vài ba câu được đánh chéo bằng mực đỏ.
– Những câu này … thật sự thì nói ra có hơi xấu hổ, nhưng mà tôi không biết làm.
Diệu Anh nhìn sơ qua tập đề này toàn là những câu cấu trúc kiến thức nâng cao ngoài chương trình, vội xua tay.
– Không sao. Chuyên Anh gặp câu khó cũng bình thường thôi mà. Chưa biết chừng mấy câu chéo này tôi cũng làm không được.
– Tôi không nhìn người sai đâu. Cá chắc cậu sẽ làm được.
– Để thử làm xem sao. Vậy tôi làm xong rồi đưa cho cậu hay là hôm nào đó chúng ta ngồi chung lại cùng làm luôn cho hiệu quả ?
Duy Bảo vừa định trả lời ở sau lưng đã có tiếng nói trầm trầm lạnh nhạt nghe rất quen tai.
– Cảm phiền cậu có thể tránh ra một chút cho tôi vào lớp không ?
Nhớ rồi, đích thị là Hải Đăng. Duy Bảo né người sang một bên, nhường đường cho Hải Đăng vào. Hải Đăng mặc dù đã vào lớp nhưng không về thẳng chỗ ngồi của mình, lại ngồi ngay bàn đầu tiên dãy sát cửa ra vào tám chuyện với Hà ” mọt sách ” , mà mục đích tất nhiên Duy Bảo có thể nhận ra, là nghe ngóng. Chắc chỉ có mỗi Diệu Anh vẫn không hay biết gì, cô chỉ nghĩ bạn bè trong lớp nói chuyện mấy câu với nhau cũng thường thôi.
– Vậy hôm nào cậu rảnh ? Ở gần trường có quán cà phê sách mới mở tôi cũng chưa đến lần nào.
Diệu Anh cuộn tròn tập đề lại, gõ gõ vài cái vào lòng bàn tay, cố gắng suy nghĩ tìm ngày rảnh rỗi thích hợp nhất.
– Hm … chiều thứ năm tuần này tôi rảnh.
– Được, vậy thứ năm tôi sang nhà đón cậu.
– Cậu biết nhà tôi sao ?
Diệu Anh mở to mắt ngạc nhiên, Duy Bảo chứ có phải ai kia đâu mà mặt dày sang nhà cô ăn nhờ ở đậu mãi. Chưa bao giờ Duy Bảo sang nhà Diệu Anh mà.
– Tôi biết, sang đón cậu nhé !
Diệu Anh định gật đầu luôn, mà quái lạ. Cứ cảm thấy khắp người mình đang mọc gai vậy, kiểu như có ai đang đằng đằng sát khí nhìn cô thì phải ? Ngó quanh ngó quất một hồi chạm phải ánh mắt bốc lửa của Hải Đăng cô mới vỡ lẽ, thì ra chính là tên này. Hải Đăng nhìn Diệu Anh kiểu như muốn nhảy tới ăn tươi nuốt sống ngay lập tức ấy, thật đáng sợ !
– À, không cần đâu. Tôi tự đi đến đó được.
Không hiểu sao Diệu Anh cảm thấy trả lời như vậy sẽ giảm bớt sát khí từ người nào đó, quả nhiên là thế. Bí mật liếc mắt sang nhìn thử đã thấy Hải Đăng không còn nhìn cô như ban nãy nữa, chuyển sang ngắm Hà ” mọt sách ” xinh đẹp, đáng yêu rồi. Diệu Anh đã nói thế Duy Bảo cũng không muốn ép, gật đầu đồng ý, không biết là vô tình hay cố ý đưa tay xoa đầu Diệu Anh. Cô cũng ngạc nhiên với hành động này lắm, chưa từng nghĩ Duy Bảo lại có hành động gần gũi đến mức này. Dường như Duy Bảo đã nhận ra vẻ sửng sốt của Diệu Anh, cười nhẹ giải thích.
– Tóc cậu rối, tôi chỉ giúp thôi.
Ngu ngơ như Diệu Anh cũng nhìn ra đây thực chất chỉ là một lời nói dối. Xoa đầu như vậy chẳng phải sẽ ” giúp ” tóc rối thêm sao. Gỡ rối gì chả thấy đâu. Nhưng Diệu Anh cũng không vạch trần bộ mặt người ta làm gì, chỉ gật đầu cám ơn.
Đến lúc vô tiết rồi Diệu Anh mới cảm thấy có một sự là lạ đang diễn ra. Cái con người hâm dở bên cạnh cứ nhìn cô mãi, ánh mắt như có hai ngọn lửa bốc lên hừng hực trong đó vậy. Ủa không phải vừa nãy đã hết nhìn Diệu Anh kiểu này rồi sao ? Giờ tự dưng lại như thế, mà nhìn kiểu này còn ghê gớm hơn lúc nãy nữa ! Nhìn thì nhìn thế thôi chứ miệng câm như hến, không nói một lời luôn.
Không lẽ lại giận gì nữa rồi à ? Tính khí cứ thay đổi thất thường như thời tiết vậy. Người ta nói : ” Con gái sáng nắng chiều mưa ” mà Diệu Anh thấy câu này hợp với Hải Đăng nhất đấy !
Tiết cuối cùng là môn Sử, bài tập về nhà là làm nhóm. Hải Đăng đang chép bài nghe đến làm bài tập nhóm mắt liền sáng lên như hai cái đèn pha. Nội dung của bài tập cũng khá đơn giản, chủ yếu là chấm tinh thần làm việc nhóm thôi. Mỗi nhóm có bốn người, tức là Hải Đăng, Diệu Anh, Quỳnh Giao và Nam ” cận ” sẽ chung một nhóm. Bài tập này tuần sau nộp cũng được, mà có một sự thật rõ ràng, bài tập nhóm để càng lâu càng lười biếng. Bởi vậy cả bốn người quyết định sẽ hoàn thành luôn trong tuần này.
Cả lớp ra về rồi chỉ còn bốn bạn nán lại trong lớp một tí, tìm ngày rảnh rỗi sang nhà nhau làm bài tập. Hải Đăng ranh ma lập tức chớp lấy thời cơ.
– Chiều thứ năm được không ? Tôi thấy ngày đó tốt nhất.
Quỳnh Giao và Nam ” cận ” ngay lập tức gật đầu, không bận gì cả. Chỉ có Diệu Anh là tối đen mặt mày, phản đối không được mà đồng ý cũng chẳng xong. Đã có ba người chọn ngày thứ năm rồi cô còn đổi gì nữa chứ ? Chẳng lẽ bây giờ lại hủy hẹn với Duy Bảo à ? Có lỗi quá, hẹn với Duy Bảo trước cả nhóm mà …
Cái tên Hải Đăng thối tha, cả tuần có bảy ngày lận mà, hết ngày rồi hay sao lại chọn trúng y thứ năm chứ ? Tức chết đi mà !
~~~~~
Say hi !!! Đây là chap cuối cùng au up riêng lẻ. Sau đó sẽ tập trung full bộ truyện này, up luôn một lần nhé ! Cám ơn bạn đọc đã luôn ủng hộ au. Thanks and love u ! <3
Giật lấy xấp bài từ tay Diệu Anh cậu xua tay đuổi đi, dù sao câu giờ như vậy đủ rồi, nên để Diệu Anh đến gặp Duy Bảo thì hơn. Diệu Anh chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ thầm trách cứ Hải Đăng rồi nhanh chóng rời đi.
Nếu không phải vì cậu ta nhóm đã không học thứ năm.
Nếu không phải vì cậu ta Diệu Anh và Duy Bảo đã không đổi giờ hẹn.
Nếu không phải vì cậu ta Diệu Anh sẽ không trễ hẹn.
Tất cả là vì cậu ta hết, đều do Hải Đăng mà ra!
~~~
Vừa bước vào quán Diệu Anh đã ngó quanh ngó quất tìm Duy Bảo, chẳng thấy ai cả. Nói thật thì trong lòng cũng thất vọng đấy, nhưng mà áy náy nhiều hơn cơ, chắc về nhà phải gọi sang xin lỗi Duy Bảo quá.
Diệu Anh sầu não rời khỏi quán, về nhà rồi mới bất ngờ nha! Duy Bảo ở đâu ra xuất hiện trước cửa nhà cô, nhìn thấy Diệu Anh rồi mới toe toét cười, tự nhiên thấy có lỗi ghê gớm.
– Đợi ở đây lâu chưa?
– Khoảng nửa tiếng.
Trời đất! Không ngờ Duy Bảo có thể kiên nhẫn đứng ở đây tận ba mươi phút, nếu là Diệu Anh chắc bỏ về từ lâu rồi.