– Tâm trạng không tốt thế nào, có thể ông già này giúp cháu được đấy.
Lạc Tiểu Phàm thở dài:
– Tại sao người nào cũng lừa gạt cháu, cháu thấy mình thật ngốc. – Rồi cô quay sang nhìn ông lão, sờ lên mặt mình. – Ông à, ông thấy có phải mặt cháu trông ngốc lắm không?
– Ha ha ha… Sao cháu biết là người ta lừa gạt cháu, cháu có căn cứ gì không?
– Căn cứ? – Lạc Tiểu Phàm buồn rầu nhìn ông lão. – Cháu chính mắt nhìn thấy, có được coi là căn cứ không?
– Cháu chính mắt nhìn thấy cái gì?
– Anh ta… – Lạc Tiểu Phàm ngập ngừng rồi thu hết can đảm, nói. – Anh ta cùng với người khác đính hôn rồi, vậy mà nói dối cháu là ra nước ngoài xử lý công việc, sao anh ta lại lừa cháu? Nếu như anh ta nói với cháu là anh ta muốn sống cùng người đàn bà khác, cháu cũng sẽ không bám riết lấy anh ta, cháu đâu phải hạng người đó.
Ông lão cười ha hả:
– Vậy cháu là loại người như thế nào?
Câu hỏi của ông lão thật kỳ lạ, Lạc Tiểu Phàm nhất thời không biết trả lời ra sao:
– Cháu… cháu cũng không biết. – Lạc Tiểu Phàm vò đầu bứt tai.
Ông lão vỗ vai cô:
– Cô gái trẻ, ông nói cho cháu biết, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thực, cho dù là cháu chính mắt nhìn thấy thì cũng chưa chắc. Tại sao cháu không đích thân đi hỏi cậu ta, nghe xem cậu ta nói gì? Như thế vẫn còn hơn một mình buồn rầu ở đây, nếu cậu ta thực sự không thích cháu thì cháu buông tay ra, đàn ông trên đời này nhiều lắm, không cần phải chịu chết vì một cái cây mục ruỗng. Còn nếu cậu ta có nỗi khổ nào đó, và cháu thực lòng yêu thương cậu ấy, thì hãy tha thứ cho người ta.
Lạc Tiểu Phàm nhìn ông lão kỳ lạ trước mắt:
– Nhưng vị hôn thê của anh ta rất giàu có, cháu thì chẳng có gì cả. – Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ.
Ông lão hình như hơi nổi giận:
– Cháu ngẩng đầu lên cho ông, có tiền thì giỏi lắm sao, lẽ nào cháu yêu cậu ta vì tiền sao?
Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
– Không phải…
– Nếu cháu không yêu cậu ta vì tiền thì sao cháu có thể nghi ngờ người khác cũng yêu vì tiền? Những người không hiểu về tình yêu như cháu, ông không muốn nói chuyện nữa. – Nói rồi ông quay người bỏ đi.
Lạc Tiểu Phàm vội vàng đứng lên, níu tay ông già:
– Cháu xin lỗi, là cháu sai, cháu chỉ là… sợ người nhà anh ấy không thích cháu.
Ông lão cười lớn, quay đầu lại:
– Người cháu cưới là cậu ta chứ có phải người nhà cậu ta đâu? Chỉ cần cậu ta thích cháu, cháu thích cậu ta là được rồi, mặc kệ người nhà ra sao. Tình yêu thì phải dũng cảm giành lấy, biết không hả? – Nói xong, ông lão ung dung bước đi, bỏ mặc Lạc Tiểu Phàm vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ.
Thím Lâm đang tưới nước cho hoa thì nhìn thấy một cô gái xinh xắn cứ nhìn về phía mình, thấy thím Lâm nhìn cô, cô lập tức cúi đầu xuống. Thím Lâm thấy hơi lạ, bỗng thấy cô gái đó chầm chậm bước về phía thím. Lạc Tiểu Phàm thấy hơi sợ, đứng ở cổng một hồi lâu, nếu không phải vì thím Lâm nhìn thấy cô thì không biết cô còn đứng ở cổng tới lúc nào.
– Cháu… có chuyện…
Thím Lâm thấy Lạc Tiểu Phàm ấp a ấp úng thì càng ngạc nhiên hơn:
– Xin hỏi cô tìm ai?
– Cháu… – Lạc Tiểu Phàm không biết phải nói thế nào, một lúc lâu mới hỏi, – Lâm Nam Vũ có nhà không ạ?
– Cô tìm cậu chủ sao? – Thím Lâm nheo mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm. – Cậu chủ ở nhà nhưng đang bị bệnh.
– Bị bệnh? Bệnh gì ạ? – Lạc Tiểu Phàm lo lắng hỏi.
– Cô là gì của cậu chủ? Cô tới tìm cậu chủ có việc gì không?
– Cháu… – Lạc Tiểu Phàm bị thím Lâm hỏi dồn dập không biết phải làm thế nào, cô có thể nói cô là gì của Lâm Nam Vũ, – Cháu không có việc gì cả, anh ấy bị bệnh thì thôi cháu không vào nữa. – Nói rồi cô bỏ đi luôn.
– Này! – Thím Lâm gọi Lạc Tiểu Phàm lại, kéo tay cô. – Nếu cô đã tới thì lên lầu thăm cậu chủ đi! Ông bà chủ đều ra ngoài, cậu chủ lại không chịu ăn cơm, tôi đang lo lắm! Cô quen với cậu chủ nhà chúng tôi chứ, khuyên cậu ấy vài câu đi!
– Không ăn cơm? Tại sao? – Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi.
Thím Lâm thở dài:
– Thì tại cái cô gái đó, cái cô… – Thím Lâm thấy mình nói hơi nhiều nên không dám nói tiếp nữa. – Cô xem cái miệng của tôi, toàn nói linh tinh. Cô mau vào đi! Ở ngoài nóng lắm.
Lạc Tiểu Phàm đi theo thím Lâm vào trong phòng, căn nhà được bày trí vô cùng sang trọng, khiến mắt Lạc Tiểu Phàm như hoa lên, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác tự ti, nhưng cảm giác đó mau chóng biến mất, nhớ lại lời ông lão, tiền chẳng là gì cả. Cô coi nó là tiền thì nó là tiền, cô coi nó là phân chó thì nó là phân chó. Thím Lâm đặt một bát cháo vào tay Lạc Tiểu Phàm:
– Cậu chủ ở trên lầu, cô lên đi! Tôi không lên cùng nữa, tôi không chịu nổi tính khí của cậu ấy.
Lạc Tiểu Phàm gật đầu rồi mang bát cháo lên lầu. Cô không biết căn phòng nào là phòng của Lâm Nam Vũ, bỗng dưng nhìn thấy trên cánh cửa một căn phòng vẽ đầy những bức tranh biếm họa, Lạc Tiểu Phàm không nhịn được bật cười. Cánh cửa khép hờ, cô đẩy cửa bước vào, ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, giữa giường có một người đang nằm. Lạc Tiểu Phàm chầm chậm đi vào, nhìn thấy Lâm Nam Vũ mặt mày tái nhợt, trên mặt vẫn còn vết của mấy giọt nước mắt, trái tim Lạc Tiểu Phàm trong phút chốc mềm nhũn ra.
Lâm Nam Vũ mơ màng cảm giác như có người bước vào, bực bội hét lớn:
– Ra ngoài cho tôi, ai cho thím vào đây, tôi đã bảo tôi không ăn, không ăn gì hết, cho dù có chết đói cũng không ăn.
– Không ăn thì đổ đi, chết càng tốt, đỡ phải hại người khác. – Lạc Tiểu Phàm lạnh lùng nói. Lâm Nam Vũ nghe thấy tiếng nói của Lạc Tiểu Phàm, mở bừng mắt, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm đang sưng mặt đứng ở đầu giường nhìn mình, còn tưởng rằng mình đang mơ, đưa hai tay lên dụi mắt.
Lạc Tiểu Phàm bật cười:
– Đừng có dụi mắt nữa, anh chưa mù đâu.
Lâm Nam Vũ sững sờ:
– Tiểu Phàm, sao em lại tới?
– Em tới xem có người đã chết đói chưa để còn dọn xác. – Lạc Tiểu Phàm xúc một thìa cháo đặt lên miệng Lâm Nam Vũ, Lâm Nam Vũ nhìn cô chằm chằm quên cả chớp mắt, vẫn không dám tin vào sự thật trước mắt. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ăn hết thìa cháo, lại còn nở nụ cười, lén nhìn Lạc Tiểu Phàm một cái, ôm đầu:
– Anh đau đầu quá, đau quá! – Rồi anh nằm lên đùi Lạc Tiểu Phàm, ôm lấy eo cô, bàn tay hư hỏng di chuyển linh tinh.
Lạc Tiểu Phàm dở khóc dở cười, chỉ tay vào trán Lâm Nam Vũ”
– Anh nói đi, sao anh lại lừa em, nếu không giải thích được thì không xong với em đâu.
Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm bằng con mắt vô tội:
– Anh không muốn nói dối, nhưng mẹ sai người canh gác anh, anh không bước nổi một chân ra khỏi cửa, anh lại sợ em lo nên mới nói dối. Nhưng anh nghĩ chỉ cần đính hôn xong là có thể đi tìm em, chúng ta cùng nghĩ cách, ai mà biết lại thành ra như thế.
Lạc Tiểu Ph