Yêu đôi môi em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Yêu đôi môi em (xem 2257)

Yêu đôi môi em

i con bà ra nông nỗi này. Lâm Nam Vũ giơ tay rút ống truyền nước trên tay ra, cười lớn:


– Mặc kệ, dù sao không có Tiểu Phàm con cũng không muốn sống nữa, bố mẹ muốn làm thế nào thì làm! – Anh nhắm mắt, không nói lời nào nữa.


Kiều Ngọc Phượng tức run cả người, nhưng thấy con trai như vậy cũng rất đau lòng, sợ xảy ra chuyện gì đó nên bàn bạc với chồng:


– Có cần đưa Nam Vũ tới bệnh viện không?


Ông Lâm Hàn lắc đầu:


– Tâm bệnh thì phải có tâm giường, tới bệnh viện mà nó không phối hợp điều trị thì cũng chẳng có tác dụng gì.


Lâm Chấn Nam bước vào, thấy dáng vẻ tiều tụy của cháu trai, đau lòng xót xa, ông nhướng mày nhìn con trai và con dâu:


– Con nói xem, hai con chăm sóc cháu nội của ba như thế nào, biến nó thành ra cái gì rồi? Ngộ nhỡ nó xảy ra chuyện gì thì hay con cũng cút ra khỏi nhà họ Lâm, nhà họ Lâm không có những đứa con như thế.


Kiều Ngọc Phượng đang định nói cái gì đó nhưng ông Lâm Hàn đã vội vàng nắm tay bà, nói:


– Ba nói rất đúng, ba nói chuyện với Nam Vũ đi, bọn con không làm phiền hai ông cháu nữa.


Bà Kiều Ngọc Phượng giận dữ gạt tay chồng ra:


– Anh làm cái gì vậy? Chúng ta làm sai việc gì chứ.


Ông Lâm Hàn nói một tràng:


– Em đừng có nói nữa, em thực sự muốn con trai xảy ra chuyện thì mới cam lòng sao? – Câu nói của ông khiến vợ lập tức ngậm miệng lại.


Lâm Nam Vũ thấy ông nội bước vào thì gượng cười:


– Ông nội, tại con không tốt, làm ông phải lo lắng rồi.


Ông Lâm Chấn Nam nắm tay cháu trai, quan tâm hỏi:


– Nói cho ông biết, chuyện gì xảy ra vậy?


Lâm Nam Vũ khép hờ mắt, khóe miệng run run rồi bỗng dưng mở mắt ra, nhìn ông nội, tâm trạng vô cùng kích động:


– Ông, con không muốn lấy Triệu Tiểu Mạn, có được không?


Ông Lâm Chấn Nam nắm chặt tay cháu trai, thở dài:


– Vậy con nói thật cho ông biết, cô gái mà lần trước báo đăng có phải là Triệu Tiểu Mạn không.


Dưới ánh mắt sắc bén của ông nội, Lâm Nam Vũ chỉ đành gật đầu:


– Nhưng ông nội, hôm đó con uống say, con không biết là cô ấy, con cứ tưởng là Tiểu Phàm.


Lâm Chấn Nam đứng lên, nói:


– Nhà họ Triệu chưa nói là bạn làm ăn của gia đình chúng ta, trước tiên họ là bạn của nhà mình, ông ngoại của Tiểu Mạn với ông là bạn thân cùng nhau lớn lên, bây giờ ba con với Triệu Cương cũng là bạn tốt, giờ xảy ra chuyện này, thật là khó xử!


– Ông nội, thế phải làm thế nào? – Lâm Nam Vũ chảy nước mắt. – Không có Tiểu Phàm, sống còn có ý nghĩa gì nữa.


Ông Lâm Chấn Nam quay người lại, nhìn thẳng vào mắt cháu trai:


– Lạc Tiểu Phàm đó thực sự tốt như vậy sao? Có đáng để con đòi sống đòi chết như thế không?


Lâm Nam Vũ nhìn ông nội:


– Ông, con thực sự rất thích cô ấy, rất rất thích, nếu không có cô ấy, con thực sự không sống nổi nữa.


– Được, vậy ông nội sẽ gặp Lạc Tiểu Phàm, nếu nó tốt như con nói thì ông sẽ giúp con, cho dù có mất mặt cũng giúp hai con ở bên nhau. Nhưng mà… – Lâm Chấn Nam dừng lại. – Nếu cô bé Lạc Tiểu Phàm đó không tốt như con nói thì ông sẽ không giúp con đâu.


Lâm Nam Vũ không biết ông nội định làm gì, bèn hỏi:


– Ông, ông nói thế là ý gì?


Ông Lâm Chấn Nam kéo chăn giúp cháu trai, hiền từ vuốt mặt anh, nói:


– Nam Vũ, con nghỉ ngơi đi, lát nữa ông bảo thím Lâm nấu cho con chút cháo, con ăn nhiều vào một chút. Con không ăn gì thì cho dù ông đồng ý cho con tới với Lạc Tiểu Phàm, bệnh của con không khỏi được, làm sao mà con đi tìm người ta. – Lâm Nam Vũ nghe ông nội hứa là sẽ giúp mình, bệnh tự nhiên khỏi được mấy phần, vội gật đầu:


– Dạ vâng, con sẽ ăn. – Ông Lâm Chấn Nam gật đầu rồi đi xuống lầu.


Triệu Nhan Lỗi đặt khăn mặt lên trán Lạc Tiểu Phàm, nhìn cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Vừa nãy suýt nữa thì cô đã dọa anh chết khiếp. Vừa đưa được Lạc Tiểu Phàm về tới nhà, cô cứ nôn mãi không thôi, nôn tới mức ra cả máu, Triệu Nhan Lỗi thực sự sợ hãi, cũng may bác sĩ nói không có việc gì lớn, uống chút thuốc là sẽ khỏe lại. Triệu Nhan Lỗi chưa bao giờ đối xử tốt với người phụ nữ nào như thế, anh không giống như Lâm Nam Vũ, lúc nào cũng xoay quanh đám đàn bà. Từ nhỏ tới lớn, anh luôn sống rất giữ mình. Tới khi tốt nghiệp rồi tiếp quản công việc của gia đình, anh luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không bao giờ có bất cứ tin đồn không hay nào về con người anh. Nhưng lần đầu tiên anh đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà, anh đã có một cảm giác kỳ lạ, rằng giữa anh và cô sẽ xảy ra điều gì đó. Triệu Nhan Lỗi không nhịn được, bật cười, chỉ tiếc rằng mình quen Lạc Tiểu Phàm chậm hơn Lâm Nam Vũ một bước, nếu không không biết kết cục sẽ như thế nào?


Ngoài trời, trăng treo lơ lửng trên ngọn cây, mông lung, mơ hồ, như nước, như sương, bất định. Cũng giống như trái tim của anh, vẫn lơ lửng trong không trung, chưa biết gửi vào đâu. Giúp Lạc Tiểu Phàm đắp chăn cẩn thận, tắt đèn rồi đi ra ngoài.


Sáng sớm, Lạc Tiểu Phàm mơ màng tỉnh dậy, chống tay ngồi lên, cô nhìn ra xung quanh, một nơi xa lạ. Đây là đâu nhỉ? Hình như hơi quen mắt. Triệu Nhan Lỗi ở bên ngoài gõ cửa:


– Tiểu Phàm, em tỉnh chưa?


Lạc Tiểu Phàm nghe thấy tiếng của Triệu Nhan Lỗi, giật nảy mình, vội vàng lao xuống đất, kiểm tra lại quần áo của mình, may quá, quần áo vẫn đầy đủ, nhưng sao cô lại ở đây? Cô nhớ mang máng là mình tới quầy bar uống rượu, sau đó cô không nhớ gì nữa. Lạc Tiểu Phàm mở cửa ra, Triệu Nhan Lỗi cười nói:


– Em tỉnh rồi hả, đói chưa? Mau ra ăn cháo đi, dạ dày còn thấy khó chịu không? Ăn chút cháo sẽ làm ấm dạ dày lên đấy.


Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra của Triệu Nhan Lỗi thì chẳng nói lời nào, xách chiếc túi của mình để trên ghế, kéo cửa bỏ đi. Triệu Nhan Lỗi thẫn thờ nhìn bóng cô mất hút ngoài hành lang, cười đắng chát:


– Xem ra cháo mình nấu thì mình phải tự ăn rồi.


Lạc Tiểu Phàm xuống lầu nhưng không biết phải đi đâu, cũng may nơi này cách nhà cô không xa, men theo bờ biển, gió biển thổi vào mặt cô, mát lạnh, mang theo cả mùi tanh tanh, mằn mặn. Lạc Tiểu Phàm tìm một chiếc ghế nhìn thẳng ra biển, một mình ngồi nơi đó, thẫn thờ.


– Ông có thể ngồi ở đây không? – Lạc Tiểu Phàm nghe có người lên tiếng, giật mình ngẩng đầu lên, thì ra là một ông lão râu tóc bạc phơ, Lạc Tiểu Phàm vội vàng đứng lên, nói:


– Chỗ này không có người, ông cứ ngồi đi ạ. – Lạc Tiểu Phàm định tìm nơi khác để ngồi thì ông già nói:


– Ông vừa tới, cháu lại đi, có phải cháu chê ông già này không?


Lạc Tiểu Phàm thấy ông già nổi giận, vội cười:


– Không phải ạ, cháu sợ tâm trạng cháu không tốt, làm ảnh hưởng tới ông.


Ông già ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tiểu Phàm, hỏi:


– Cháu có tâm sự gì, có thể nói cho ông nghe được không?


Lạc Tiểu Phàm thấy ông già nói vậy, bèn ngồi xuống, cúi đầu:


– Cũng không có việc gì, chỉ là tâm trạng không t

Từ khóa: Yêu đôi môi em,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em sẽ xóa tên anh

Những nàng tiểu thư nghịch ngợm

Đọc Truyện Tán Gái Khó Thế Sao Voz Full

Màn Lợi Dụng Bỉ Ổi Của Gã Bạn Trai Ở Trời Tây

Đời người bình thản