Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất (xem 2963)

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất

hìn khuôn mặt khôi ngô của anh, lòng tôi ngập tràn niềm hạnh phúc. Trong một góc nhỏ của trái tim, những cảm xúc dịu nhẹ ấy không ngừng sinh sôi, nở rộng, như muốn trào ra khỏi lồng ngực.


Mọi thứ đều quá tốt đẹp, làm tôi không cầm được một chút cay cay trong khóe mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.


“Cô bé, tại sao lại khóc rồi?” Cá Mực đáng ghét cố ý làm tôi khó xử, còn đưa cho một chiếc khăn giấy. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi.


“Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút!” Tôi vội lách người qua Tiêu Viễn, nhanh chóng rời khỏi đó.


Tiêu Viễn, luôn dễ dàng làm rung động trái tim mẫn cảm của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi có thể không yêu bản thân mình, nhưng không thể không yêu Tiêu Viễn.


Hơn hai năm qua, tình cảm tôi dành cho anh vẫn không hề thay đổi, ngay cả mỗi nhịp tim đơn điệu cũng vì sự xuất hiện trở lại của anh mà đập nhanh hơn, trở nên rối loạn hơn.


Còn anh thì sao? Hai năm nay có phải anh đã có mối tình mới? Hay là cũng giống như tôi, đau khổ giữ chặt một mối tình duy nhất trong tim, chờ đợi nửa kia xuất hiện?


Tôi rất sợ Tiêu Viễn đã thay đổi rồi, mà tôi thì vẫn ngu ngốc đứng yên ở chỗ cũ, kiên trì chờ đợi.


Lang thang cả một buổi chiều ở bên ngoài, những dao động của cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại. Tôi trở về khách sạn mà mình đang tạm trú.


Vừa mới ăn hơi nhiều đồ ăn vặt, để tiêu hóa, tôi quyết tâm leo cầu thang bộ.


Trên cầu thang đều lắp đèn cảm ứng, mỗi lần lên một tầng, tôi lại cố ho mạnh hai tiếng để đèn sáng. Lên được vài tầng, chân thì chưa việc gì mà họng đã bắt đầu đau.


Trong bụng nhẩm đếm số tầng, đếm đến số sáu thì thở phào, cuối cùng cũng lên đến nơi rồi.


Rút chiếc thẻ phòng vừa mới nhận lại ra mở cửa, nhưng chẳng thấy có phản ứng gì.


Thẻ hỏng rồi? “Xem ra đúng thật xui xẻo!” Tôi dựa lưng vào cửa vừa xem xét thẻ phòng vừa thở ngắn thở dài.


Cửa phòng lúc đó lại bật mở ra, tôi ngã ngược vào trong phòng, mông ngồi phịch xuống dưới đất, hai mắt nổ đom đóm.


Tôi hầm hầm quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm xuất hiện ngay trước mắt.


(1) Hãng thời trang cao cấp nổi tiếng của Ý.


(2) Trong tiếng Hán, âm đọc chữ “Chương Ngự” và “cá mực” gần giống nhau, nên đã có sự nhầm lẫn


2. Tôi và Tiêu Viễn chỉ biết im lặng nhìn nhau


“Chương Ngự?” Có phải vừa rồi ngã đau quá, nên xuất hiện ảo giác không?


“Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” Tôi khổ sở đứng dậy, xoa xoa cái mông, cú ngã vừa rồi quả không nhẹ, chắc phải mất ba đến năm ngày mới hết đau được.


Anh ta rõ ràng vừa mới tắm xong, những giọt nước trên tóc vẫn còn tí tách rơi, người anh ta tỏa ra mùi xà bông thoang thoảng.


Anh ta nhìn tôi không hiểu ra làm sao, đôi mắt sắc sảo mang thần thái của một con chim ưng, không thể phủ nhận, kẻ tồi tệ này thực sự rất đẹp trai.


“Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” Tôi hít hơi hỏi lại một lần nữa.


Mặt anh ta dở cười dở khóc, “Hôm qua tôi đã ở đây rồi, làm sao lại biến thành phòng của cô chứ?… Tất nhiên, nếu cô muốn chuyển vào đây ở cùng, thì tôi cũng không có ý kiến gì.


Giọng điệu bỡn cợt của anh ta khiến người khác không chịu được, chỉ muốn đâm vài nhát vào mặt, để tránh gây họa cho dân chúng sau này.


“Làm sao có thể như thế? Hôm qua tôi cũng ở đây mà!” Tôi khập khiễng đi vào bên trong.


Có ma rồi! Nội thất trong phòng không giống như ngày hôm qua, diện tích cũng rộng hơn rất nhiều, chẳng lẽ…


“Có mà!” Tôi kêu to.


Anh ta lập tức giơ tay bịt chặt miệng tôi lại.


Nỗi sợ hãi trong lòng không thể phát tác ra được, lại bị anh ta bịt chặt đến sắp nghẹt thở, tôi đột nhiên có mong muốn được sống, liền nhằm vào cánh tay anh ta mà cắn.


Anh rít lên một hơi, “Sao cô lại cắn người?”


“Ai bảo anh giữ chặt tôi?”


“Ai bảo cô hét loạn lên?”


“Nhưng mà, đúng là có ma! Hôm qua chính tôi ở phòng 601 này, hôm nay đã thay đổi rồi!” Tôi giơ thẻ phòng lên để nhấn mạnh.


“Ồ? Nhưng bây giờ cô lại đang đứng ở phòng 701”.


“Làm sao thế được! Tôi đã đếm số tầng khi lên mà, chắc chắn là 601, không sai được”.


Anh ta không nói lời nào, chằm chằm nhìn tôi hồi lâu đột nhiên cười, “Tòa lầu này không có tầng 4, cô không biết sao?”


Tôi trân trối nhìn lên biển số 701 trên cửa phòng, tại sao trước đó lại không chú ý đến chứ?


Tôi há hốc mồm, nói không thành tiếng, hận không thể nhảy lầu qua cửa sổ. Ông trời ơi, sao cứ trêu đùa tôi mãi thế này, cứ biến tôi thành trò cười.


“Tiêu Viễn và Chương Sính đang đi tìm cô khắp nơi đấy”. Cá Mực rót cho tôi một cốc nước, bảo tôi ngồi xuống.


Tôi chỉ chỉ vào mông mình, trừng mắt nhìn anh ta. Thật là đạo đức giả, lúc nãy mở cửa không hề báo trước mới hại tôi ngã một cú thảm hại đến thế, bây giờ lại còn giả nhân giả nghĩa muốn mời tôi ngồi xuống…


Cá Mực cười cười, “Vậy cô uống chút nước đi, tôi gọi điện cho họ quay lại”.


Tiêu Viễn và Chương Sính nhìn thấy tôi đều đồng thanh hỏi: “Cả buổi chiều đi đâu hả?” Tuy rằng sắc mặt đều không được dễ coi cho lắm, nhưng giọng điệu đó rõ ràng là rất ôn hòa. Tôi cảm động đến nỗi nước mắt như mưa. Thử nghĩ mà xem, hai người bạn hơn hai năm không gặp cũng chẳng liên lạc gì, vừa mới gặp lại mà vẫn quan tâm đến tôi như trước, tôi có thể không cảm động được sao?


“Đi dạo ở bên ngoài, tiện thể ăn mấy xiên thịt nướng và canh chua cay”. Tôi nói lí nhí.


“Em…” Tiêu Viễn nhìn tôi, đột nhiên không nói gì, có vẻ như hơi giận.


“Tại sao lại một mình ra ngoài ăn chứ?” Giọng lớp trưởng cũng rất nghiêm khắc, đấy mới lỡ ăn có một chút đồ ăn nhẹ đấy, chứ nếu tôi ra ngoài săn ở nhà hàng, xem điệu bộ này, họ chắc giận tôi chết mất.


“Tìm em cả buổi chiều, gọi vào di động thì không nghe máy, bọn anh đến bây giờ còn chưa ăn cơm tối đây này”. Tiêu Viễn nói.


“Anh vốn không biết số điện thoại của em…” Lúc này, tôi thấy phản xạ của mình vẫn thật nhanh, khi anh đi, tôi còn chưa có di động mà, anh làm sao biết số của tôi chứ?


“Mình nói cho cậu ấy biết”. Lớp trưởng nói xen vào.


“Hơn nữa, em cũng không nghe thấy tiếng điện thoại reo gì cả”. Tôi vừa lầm bầm vừa lục tìm điện thoại, lục cả trong ba-lô cũng không sao tìm thấy, cuối cùng đành bỏ cuộc.


“Đi ăn cơm thôi!” Chương Sính đề nghị.


“Ừ!” Tôi vội vàng phụ họa.


Cá Mực nói anh ta còn có việc, nên không đi được.


Tôi ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng thì rất thích chí, không đi càng tốt, đỡ làm người ta ngứa mắt, cũng làm tôi thấy đỡ ngại hơn.


Tôi không thấy đói chút nào, nên chỉ ngồi nhìn Tiêu Viễn và Chương Sính ăn.


Cơm no rượu say rồi, lớp trưởng cuối cùng cũng giác ngộ, quyết định không làm kỳ đà cản mũi nữa, đã tìm lý do rút lui.


“Tháng sau anh trở lại Anh quốc rồi, học kỳ mới lại sắp bắt đầu”. Tiêu Viễn phá tan sự yên tĩnh trước.


Tôi hướng ánh mắt đang ngắm nhìn bông hoa cà rốt được cắt tỉa tinh xảo trên đĩa thức ăn, chuyển sang chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu “vâng”, nở một nụ cười thật tươi với anh, n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Không biết mình là ai

Truyện Em Luôn Ở Trong Tâm Trí Anh Full

Vì yêu em nên tôi mới là tên ngốc!

Đừng bỏ lỡ tình yêu

Lo lắng vì quay lại clip ân ái với người tình trong đêm cuối