Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc (xem 5687)

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc

thể ẩn núp bên cạnh hắn, không có bao nhiêu người toàn thây trở về.


Đúng lúc này, điện thoại cô gái báo hiệu có cuộc gọi đến, cô liếc nhìn người gọi, nhíu mày nói:


– Tôi bận việc rồi.


– Cô cứ dưỡng thương cho tốt đi, bước tiếp theo của kế hoạch tôi sẽ thông báo cho cô sau.


Cô gái ngắt cuộc gọi rồi bấm nhận cuộc gọi đến.


Bên kia máy truyền đến giọng một người đàn ông có chút nóng nảy:


– Cảnh Lam, đã trễ như vậy sao em còn chưa quay lại? Mấy giáo sư của Đại học Lâm An đều sắp đến rồi, còn đợi em nữa thôi.


– Học trưởng, ngại quá, em có chút chuyện, vừa mới xử lý xong.


Cô gái lập tức thay đổi thành giọng điệu dịu dàng, nữ tính.


– Không sao chứ?


– Ừm, không sao, em đang trên đường về…



Lâm Phi tắm rửa xong, xử lý sạch sẽ máu dính trên quần áo rồi thay một bộ quần áo sạch khác vào cũng tốn không ít thời gian.


Xác định không có người nào theo dõi, hắn mới đi đến chỗ đỗ xe.


Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, trong xe hình như không có bóng dáng của Ánh Tuyết.


Lâm Phi trong lòng lo lắng, chẳng lẽ lúc mình không ở đây đã có chuyện gì xảy ra?


Nhưng lúc hắn nhanh chóng chạy đến xe, lại phát hiện, không phải Ánh Tuyết biến mất, mà là cô gái này quá mệt mỏi nên đã nằm ngủ phía sau xe!


Chiếc ghế da mềm mại rất thích hợp cho cô nằm ngủ, ngực phập phồng, đường nét cơ thể mềm mại, phía dưới váy lộ ra…


Tuy nhiên Lâm Phi càng cảm thấy thú vị bởi, bộ dạng lúc ngủ của Tô Ánh Tuyết, rất ngây thơ, thậm chí gương mặt bị ép xuống, khóe miệng hở ra làm nước miếng chảy xuống, trông có vẻ đáng thương.


Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong mắt lại có chút thương tiếc. E là mấy ngày qua vì cứu công ty, mỗi đêm cô đều ngủ không ngon giấc.


Hôm nay trong xe quá mệt mỏi, cô không chịu được mà ngủ quên.


Khi Lâm Phi mở xửa xe ngồi vào, Tô Ánh Tuyết nghe động tĩnh. “Ưm” một tiếng chậm rãi ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt còn ngáy ngủ, xinh đẹp không thể tả bằng lời.


– Thật xin lỗi, đánh thức cô rồi Tổng giám đốc Tô.


Tô Ánh Tuyết sửng sốt một hồi rồi mới ý thức được mình vừa ngủ quên. Thấy Lâm Phi bình yên trở về, cô bỗng thấy mặt mình mát mát, giống như có nước…


– Này.


Đột nhiên, Lâm Phi rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho Tô Ánh Tuyết.


Tô Ánh Tuyết mơ màng tiếp nhận, đang định lau nước trên mặt mình, thì đột nhiên bừng tỉnh – cái này là nước bọt của mình!?


Lập tức, gương mặt cô gái ửng đỏ, xấu hổ hận không thể kiếm chỗ chui xuống.


Thôi xong thôi xong, tật xấu của mình khi ngủ nhất định bị tên xấu xa này thấy hết rồi! Mình còn đâu uy nghiêm của một cô chủ nữa!?


Tô Ánh Tuyết rầu rỉ cùng ủy khuất. Lúc trước cô không muốn có vệ sĩ, cũng một phần là không muốn để người khác nhìn thấy được sinh hoạt cá nhân của mình. Thật không nghĩ đến, vừa có vệ sĩ thì mặt đáng xấu hổ của mình cũng bị phơi bày luôn.


– Anh…không cho phép anh cười nhạo tôi!


Tô Ánh Tuyết chân thành nói.


Lâm Phi sững sờ, mỉm cười nói:


– Tôi đã chê cười cô đâu nào, chẳng phải chỉ là nằm ngủ chảy nước miếng thôi sao, tôi chỉ thấy thật đáng yêu thôi.


– Anh…anh còn dám nói!? Không cho anh nói!!


Tô Ánh Tuyết xấu hổ, giận dữ đến mức muốn rớt nước mắt, cái hành động này mà được cho là đáng yêu à?


Ngay tại lúc này, một âm thanh bế tắc hơn xuất hiện…


“Ọt ọt…”


Trong xe có hai người, Lâm Phi xác nhận không phải là âm thanh từ bụng mình, như vậy…nhất định là từ bụng Tô Ánh Tuyết phát ra rồi.


Tô Ánh Tuyết cả người đóng băng, miệng nhỏ nhắn há hốc, nói không nên lời.


Nếu như vừa rồi chảy nước miếng lúc ngủ đã khiến cô phiền muộn cực kỳ, thì giờ khắc này, cô cảm thấy mình giống như sắp phát điên rồi.


Chương 50: Mặt Nạ.


– Khụ khụ.


Lâm Phi cố gắng tỏ ra nghiêm túc, vuốt mặt cố gắng nhịn cười, nói:


– Tổng giám đốc Tô, tôi suýt quên, vừa rồi chúng ta còn chưa kịp ăn xong đã bị tôi làm đổ hết cả bàn ăn. Là do tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi dẫn cô đi ăn nhẹ nhé? Dù sao vừa rồi tôi cũng chưa ăn no.


Tô Ánh Tuyết nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúm đồng tiền hai bên má hằn sâu, thỏ thẻ:


– Tùy anh…lái xe nhanh đi…


Bất kể là đi đâu, miễn đi nhanh nhanh là tốt rồi, có khi tiếng động cơ xe sẽ át bớt vài tạp âm đáng xấu hổ của cô, Lâm Phi cố nhịn cười. Hắn đương nhiên có thể phát giác ra rằng Tô Ánh Tuyết đang thẹn thùng, thậm chí có chút hơi ngốc. Một cô gái như vậy so với hình ảnh Tổng giám đốc lạnh như băng thực thú vị hơn nhiều.


Có lẽ vú Trương nói không sai, cô gái này bên trong rất chân thật, khác với biểu hiện thường ngày.


Con người sống trên đời này, hoặc ít hoặc nhiều đều đeo mặt nạ, chẳng phải ngay cả mình cũng vậy sao.


Lúc xe chạy ra đường lớn, ngọn đèn đường soi sáng mọi thứ, Tô Ánh Tuyết phát hiện Lâm Phi đã thay quần áo khác:


– Anh thay quần áo khác rồi sao?


– Ồ, bộ đồ kia bẩn rồi.


Tô Anh Tuyết khịt mũi:


– Có mùi hơi tanh, giống như mùi máu…Anh vừa rồi vào trong đó đánh nhau bị thương à?


Lâm Phi quay đầu lại, trấn an:


– Yên tâm đi, tôi không sao, nếu bị thương thì cũng là người khác bị thương.


Lâm Phi hiển nhiên không thể nói thật mọi chuyện.


Tô Ánh Tuyết nhíu mày, cô biết rõ người này có điều gì gạt mình:


– Có biết ai đã ra tay không? Có phải người nhà họ Mã không?


– Cũng không rõ lắm.


Lâm Phi nói:


– Dù sao thì cũng không liên quan đến Tổng giám đốc Tô, không cần lo lắng, tôi có thể xử lý được.


– Ê…Ai thèm lo lắng cho anh, chỉ là tôi sợ anh không giải quyết tốt chuyện của anh, lại còn ảnh hưởng đến công việc thường ngày của tôi thôi.


Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết dần đỏ lên trong bóng tối.


Lâm Phi khẽ cười, cũng lười đôi co với cô, nhanh chóng tìm đường đến khu chợ đêm.



Cùng lúc đó, ven hồ, tại biệt thự Tô gia.


Trong phòng sách lầu hai, mùi hương nhàn nhạt, bốn phía là những bồn hoa trang nhã, không khí dễ chịu.


Tô Tinh Nguyên ngồi ở bàn làm việc, mở chiếc đèn bàn, ngâm một tách trà Sư Phong Long Tỉnh, lật xem bản kế hoạch.


Chăm chú xem xét hơn nửa tiếng cuối cùng cũng xong, lão có vẻ tán thưởng, lộ ra sự vui mừng, gật gật đầu.


Trong lúc lão định đưa tách trà thơm lên nhấm nháp, cửa phòng đột nhiên mở ra.


Là một vị phu nhân xinh đẹp mặc váy ngủ tơ mỏng, nội y màu đỏ tía bên trong như ẩn như hiện, tòa núi kia kiêu ngạo sừng sững.


Sau khi tắm xong, toàn thân bà tản ra mùi hương mê người, sắc mặt kiêu ngạo cũng ẩn chứa vẻ đáng yêu ôn hòa, bờ mông nhỏ nhắn đến tựa vào người Tô Tinh Nguyên.


– Đã trễ rồi sao còn chưa ngủ?


Tô Tinh Nguyên khẽ cười hỏi.


Diêu Lam không chút khách khí đặt mông ngồi trên người Tô Tinh Nguyên, đôi tay

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Dường Như Em Đã Yêu Full

Con chết, gia đình mang một đứa trẻ khác đến lừa mẹ, thấy cô chịu cho con bú, cả nhà yên tâm để rồi 5′ sau quay lại…

Chết cười chuyện vợ chồng trẻ không biết dùng bao cao su mà còn ham hố tận “3 hiệp”

Bồ Câu Không Đưa Thư Full

Sếp À! Tôi Yêu Sếp