Nhưng Tô Ánh Tuyết lúc này lại rất nhạy cảm, cô phát hiện ra mùi nước hoa phụ nữ trên người Lâm Phi, vừa nghĩ hắn ta sáng sớm đã ở trong nhà nghỉ, thật chẳng khó mà tưởng tượng ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.
– Quả nhiên đàn ông chẳng có gì tốt đẹp.
Ánh mắt Tô Ánh Tuyết tỏ rõ sự chán ghét.
Lâm Phi sững sờ, sau khi hiểu rõ ý tứ, hắn thản nhiên nói:
– Cũng là theo nhu cầu thôi, chuyện này cũng không phạm pháp.
– Hừ!
Tô Ánh Tuyết khinh bỉ mấy chuyện thế này, không thèm nói gì thêm nữa.
Động cơ khởi động hai cửa siêu tốc kêu ‘oành’ một tiếng, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người rồi lập tức lao vút ra khỏi nhà nghỉ.
Tô Ánh Tuyết lẳng lặng lái xe, Lâm Phi ngồi một bên, nhìn cô hồi lâu rồi nói:
– Cô Tô, chúng ta đi đâu?
– Đến nơi sẽ biết.
Tô Ánh Tuyết lái xe rất chắc tay, tựa như ánh mắt kiên định bình thản của cô vậy, lúc cần nhanh sẽ đi nhanh, lúc cần chậm sẽ đi chậm, không tuân theo một quy tắc nào.
Trên xe cũng không bật bất cứ loại nhạc nào. Tô Ánh Tuyết đối diện với những vấn đề của Lâm Phi cũng trả lời trực tiếp.
Một lát sau, xe dừng ở bên ngoài quán trà “Melody”.
Ánh sáng ban mai dịu nhẹ, chiếu vào cánh cửa trắng theo phong cách phương Tây của quán trà, đám Hoàng Dương hai bên trước cửa quán xanh tươi lại càng điểm thêm phần ưu nhã thanh tịnh.
Nhưng mắt Lâm Phi lúc này tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào huy hiệu cảnh sát bên kia đường…
Đối diện với quán trà rõ ràng là cục công an thành phố Lâm An!
– Đi thôi, vào đi.
Tô Ánh Tuyết dường như không biết gì, xuống xe rồi đi thẳng vào trong nhà ăn của quán trà.
Lâm Phi đành phải đi theo cô, trong lòng suy tư không biết cô gái này đang có ý định gì.
Quản lý nhà hàng nhìn thấy chiếc xe đỗ ngoài cửa liền biết ngay vị khách này không phải người bình thường, liền gạt nhân viên của mình ra, đích thân dẫn họ đến một căn phòng nhỏ yên tĩnh ở tầng hai.
– Anh ăn sáng chưa?
Cô tiện tay lật menu rồi hỏi.
Lâm Phi lắc đầu, nhìn cách trang trí tinh tế xung quanh rồi lại nhìn những món điển tâm tinh xảo trên menu, nhăn nhó cười:
– Không phải có chuyện gì sao? Lại còn ăn ở đây à, thôi không cần đâu, tôi không có tiền…
– Tôi mời anh.
Tô Ánh Tuyết nhanh chóng gọi một phần món ăn lớn và hai cốc macchiato.
Lâm Phi ngượng ngùng nói “Cảm ơn”, thấy cô chỉ gọi một suất liền hỏi:
– Cô Tô không ăn gì sao?
– Tôi ăn rồi.
Tô Ánh Tuyết thản nhiên nói.
Lâm Phi hơi ngạc nhiên, bây giờ còn chưa đến bảy giờ sáng, cô ấy sáu giờ sáng đã lái xe đến tìm mình, hơn nữa còn ăn sáng xong rồi.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy cũng không giống như đang nói dối, nếu vậy thì ít nhất cô ấy cũng dậy từ năm giờ sáng rồi.
Cho dù có là người đi làm thì dậy tầm ấy cũng hơi sớm, huống hồ cô ấy là một đại tiểu thư Tô gia, là dân cao cấp, không phải vội vã đi làm.
Sau khi bữa sáng được mang lên, Lâm Phi ăn ào ào, Tô Ánh Tuyết ngược lại chậm rãi uống cafe, bình thản nhìn Lâm Phi.
Dáng vóc và khuôn mặt cô gái này cho dù có không được xinh đẹp như trong ký ức thì cũng vẫn đủ khiến Lâm Phi cảm thấy khẩn trương trong lòng.
Dù sao hắn cũng là một người đàn ông bình thường, người đẹp như vậy mà nói hắn nhìn hắn không rung động thì đúng là lừa mình dối người.
Nhưng càng như vậy cô gái ấy lại càng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói rõ lý do vì sao, cảm giác này đúng thật là tra tấn người khác.
Cuối cùng, Lâm Phi không nhịn được cầm khăn ướt lên lau miệng rồi hỏi:
– Cô Tô, áp lực tâm lý của tôi bây giờ cũng đủ mạnh rồi, dù sống hay chết cô cũng phải để tôi thoải mái chút chứ, nói cho tôi lý do cô đến tìm tôi đi.
Chương 19: Tôi Từ Chối!
Tô Ánh Tuyết không trả lời mà lấy từ trong túi xách ra một tập văn kiện đưa tới trước mặt Lâm Phi.
Lâm Phi cầm lên đọc, là một hợp đồng thuê vệ sĩ?
– Cô Tô, không phải cô muốn thuê tôi làm vệ sĩ của cô đấy chứ?
– Không phải anh đang tìm việc sao, thế nào, có được không?
Tô Ánh Tuyết giữ nguyên nét mặt bình thản hỏi.
Lâm Phi nheo nheo mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ cẩn thận:
– Cô điều tra tôi sao?
– Tìm vệ sĩ đương nhiên phải hiểu rõ một số tình hình rồi. Yên tâm đi, ngoại trừ biết rõ việc anh đang tìm việc và anh có hai người thân ở Lâm An ra thì tôi không điều tra gì khác nữa.
Tô Ánh Tuyết nhấp ngụm café rồi nói.
Lâm Phi cũng thấy không cần phản bác điều gì, hắn buồn bực hỏi:
– Tại sao tự nhiên lại muốn thuê tôi?
Tô Ánh Tuyết đặt ly xuống, nói:
– Sau khi tôi về nhà liền lập tức liên lạc với một số công ty vệ sĩ, nhưng những người mà họ giới thiệu tôi đều không vừa ý. Có lẽ anh không biết, hôm đó Hầu Lôi, người phụ trách trông coi tôi, đã là một nhân vật cực kỳ lợi hại trong đám vệ sĩ rồi, lúc đầu cha tôi bỏ ra rất nhiều tiền mới đón được anh ta từ công ty vệ sĩ về. Cho dù tôi có mời thêm những vệ sĩ kia thì họ cũng không lợi hại bằng những người mà Hầu Lôi dẫn theo được chứ đừng nói đến vệ sĩ nhà họ Mã, hơn nữa số lượng nhất định phải nhiều, nhưng tôi ghét nhất là có nhiều người đi theo, thế cho nên…
– Cho nên tôi đã cho Hầu Lôi nghỉ việc, một mình anh đi theo tôi là được, đúng không.
Lâm Phi dở khóc dở cười, đây đúng là sự lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Lâm Phi không cho rằng trình độ đó của Hầu Lôi được coi là lợi hại trong đám vệ sĩ, có lẽ những công ty vệ sĩ mà Tô Ánh Tuyết hỏi đến mới chỉ là những công ty thông thường, nếu là những công ty vệ sĩ lớn thì tuyệt đối không phải là nơi mà những thương nhân có thể tiếp cận được.
Tô Ánh Tuyết gật gật đầu:
– Nếu như chỉ thuần túy là cạnh tranh trên thương trường thì cho dù là đánh ngầm hay công khai, thắng thua thành bại tôi đều có thể thản nhiên tiếp nhận được. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một phụ nữ, đứng trên lập trường của xã hội mà nói thì còn có nhiều điểm yếu hơn nữa. Nếu như bọn họ muốn ra tay với tôi ở những phương diện khác thì cho dù tôi có cố gắng đến đâu cũng chỉ là dã tràng xe cát mà thôi. Cho nên tôi cần phái tìm một vệ sĩ có thể bảo vệ tuyệt đối cho tôi. Tuy tôi không hiểu gì về các loại võ thuật và súng ống nhưng tôi tin với mắt nhìn người và trực giác của tôi, khả năng của anh là mạnh nhất, tôi tất nhiên sẽ muốn chọn anh. Vừa hay tôi biết tin anh đang tìm việc mà lại không có bằng cấp, không có công ty doanh nghiệp nào muốn thuê anh, còn tôi thì không quan tâm đến những thứ đó, hơn nữa tôi có thể trả cho anh mỗi tháng một trăm nghìn tệ tiền lương, chỉ cần anh bảo vệ tôi cho tốt.
Phải nói là một trăm nghìn tệ một tháng đối với kẻ nghèo khó như Lâm Phi mà nói thì quả là hấp dẫn. Có số tiền này rồi, hắn không cần phải lo cơm áo gạo tiền nữa, còn có thể tiêu sái một chút, thậm chí có thể giúp được cho bác và Dao Dao cải thiện cuộc sống.
Nh