Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc (xem 5607)

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc

ành trăm ngàn mảnh, vứt ra ngoài cho chó ăn!


Người đàn ông trung niên kia dáng không cao lắm, mái tóc dài bạc trắng, khuôn mặt có đường nét giống với Ngô Đông Cẩm nhưng nét mặt tang thương mà dũng mãnh hơn gã.


Trên mu bàn tay phải của ông có khắc Phong Đồ Đằng màu xanh, ngón tay đeo nhẫn phỉ thúy mặt to.


Đây chính là bố của Ngô Đông Cẩm, là đường chủ Thanh Phong Đường – Ngô Khâm.


– Cái đồ không biết xấu hổ! Đây là Lâm An, là địa bàn của chúng ta mà mày để nó đánh cho như thế này, mày còn mặt mũi mà ngồi khóc ở đây à?


Ngô Khâm cứng rắn nói.


– Bố, cái thằng nhãi đó không phải tầm thường đâu…Bố cũng biết thằng Tứ với thằng Cường cũng là cao thủ, cảnh sát có vũ trang cũng hạ được hai ba tên, nhưng mà vừa xông lên đã bị thằng nhãi kia đánh cho lật mặt rồi…Con… Con đâu có biết lại đụng phải nó ở đấy…


Ngô Đông Cẩm nói giọng oan ức.


– Được rồi.


Ngô Khâm chau mày:


– Đàn ông con trai mà khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì nữa! Để bố cho người đi điều tra máy quay, xem thằng ranh đấy là thằng nào, sau đó sẽ đối phó với nó.


Lúc này, một gã béo đầu trọc trung trung tuổi bước vào phòng, gã có vẻ rất gấp, tay run run nói:


– Đại ca, có phát hiện quan trọng!


Ngô Khâm quay dầu lại:


– Anh Bao, sao anh lại đến đây, không phải tôi bảo anh đi điều tra cái tên Lâm Phi đấy sao? Mã thiếu gia còn đang đợi chúng ta xử lý tên tiểu tử ấy đấy.


Lão Bao kia cười nham hiểm:


– Đại ca, tôi đi điều tra cái tên Lâm Phi đó mới phát hiện ra hành tung của hắn tối qua, kết quả, anh biết không, hắn chính là kẻ đánh trọng thương thiếu gia trong quán bar kia đấy! Tôi vừa đem đoạn phim quay lại ở đấy so với ảnh chụp Lâm Phi thì chính là hắn!


– Anh nói cái gì?


Ngô Khâm quay phắt lại, mắt trợn trừng như muốn nổ tung ra ngoài:


– Cái thằng ranh đó ăn gan hùm mật gấu gì mà dám so tài với Mã thiếu gia, giờ lại còn làm trọng thương con tao nữa!


Lão Bao kia lập tức cũng tỏ vẻ phẫn nộ, nói:


– Đúng đấy đại ca! Đại ca, có cần tôi lập tức dẫn theo anh em đệ tử đi bắt hắn không, phải bắt hắn về chỗ chúng ta cho thiếu gia Cẩm Đông trút mối hận này!


– Bố! Bố mau bảo chú Bao đi đi! Chẳng phải Mã thiếu gia muốn chúng ta giết hắn sao! Mau bắt hắn về đây, để con lột da hắn!


Ngô Đông Cẩm nằm trên giường bệnh lớn tiếng ủng hộ, nhưng dù sao hắn không dám nhúc nhích, mỗi lần cử động đau đến thấu xương.


– Câm miệng!


Sắc mặt Ngô Khâm thâm trầm, nén cơn giận lại, đi tới đi lui trong phòng bệnh.


Lão ta có thể ngồi lên vị trí Đường chủ như ngày hôm nay, nắm trong tay các thế lực ở vùng Lâm An này thì tất phải có sức chịu đựng nhất định, tuyệt đối không thể nóng tính như thằng con lão được.


Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ngô Khâm nói:


– Trước hết hãy đi điều tra rõ tình hình, xem thằng đó gốc gác ra sao. Nếu như hắn cũng là kẻ có thế lực thì không được đối đầu với hắn, con người ta sống trên đời ắt phải có điểm yếu. Gần đây ở chỗ chúng ta có chuyện lớn cần phải làm, nếu để mấy chuyện lặt vặt này làm ảnh hưởng sẽ không nhận được sự tín nhiệm của Chủ tịch nữa đâu.


Lão Bao kia đảo mắt một lượt, lập tức hiểu ý, lão cười hắc hắc nói:


– Đường chủ quả thật anh minh, tôi sẽ đi điều tra ngay xem nhà hắn có những ai, làm nghề gì…


Chương 18: Cô Gái Rõ Ràng.


Trong phòng khách sạn, một đêm ấm áp trôi qua.


Cô gái xa lạ nằm gối đầu trên ngực Lâm Phi ngủ rất ngon, dường như trong giấc mơ đêm qua đều là những ngọt ngào đẹp đẽ.


Lâm Phi tuy phải nhịn đến khổ sở nhưng không thể chợp mắt được.


Một cô gái mềm mại như cánh hoa đào nằm tựa trên ngực mình ngủ cả đêm trong khi chỉ có thể ôm, không được làm gì khác, đối với một gã đàn ông bình thường như hắn mà nói thì đó quả là một sự tra tấn.


Nhưng hắn đã đồng ý chỉ ôm cô, nói được phải làm được, không vượt quá giới hạn.


Nhiệt độ buổi sáng hơi thấp, nhất là khi trong phòng còn bật điều hòa, toàn thân cô gái hơi lạnh, khẽ co người lại. Lâm Phi nhẹ nhàng đặt cô gái sang một bên, không làm kinh động đến cô rồi đắp một tấm chăn mỏng lên cơ thể mềm mại kia.


Nhìn đồng hồ mới có sáu giờ, hắn định đi ngủ một chút thì chiếc Nokia đen trắng trên bàn rung lên.


Hắn vội cầm lên xem, là số lạ, Lâm Phi chau mày, số của hắn không có ai biết, không lẽ là…


– Cô Tô?


Lâm Phi bắt máy nghe, dò hỏi.


Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến giọng của Tô Ánh Tuyết:


– Anh đang ở đâu?


Nghe thấy giọng phụ nữ, Lâm Phi thực sự bất ngờ, tâm trạng rất tốt, không ngờ cô ấy thực sự liên lạc với mình.


Xem ra cô gái kia vẫn có sức hấp dẫn đặc biệt với mình.


– Tôi đang ở trong nhà nghỉ, cô định báo cảnh sát đến bắt tôi sao?


Lâm Phi phì cười hỏi.


– Anh thấy tôi giống như đang nói đùa sao?


Tô Ánh Tuyết có vẻ không vui.


Lâm Phi cười cười:


– Không phải vậy, chỉ có điều tôi tưởng cô ghét tôi, cho dù có kết quả cũng không muốn gọi cho tôi, có thể là không liên lạc nữa, trực tiếp gọi cảnh sát tới bắt tôi.


Đầu dây bên kia, Tô Ánh Tuyết im lặng một lát rồi nói:


– Anh ở nhà nghỉ nào, tôi lái xe tới tìm anh, tôi có việc muốn gặp anh nói chuyện.


Lâm Phi hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng không muốn hỏi nhiều, thoải mái nói tên địa chỉ.


– Ba mươi phút nữa tôi tới.


Tô Ánh Tuyết nói xong liền ngắt điện thoại.


Muốn ngủ một giấc mà cũng không được, nhưng hắn cũng chẳng để tâm, đứng dậy mặc quần áo. Hắn quay lại nhìn cô gái xa lạ đang chìm trong giấc ngủ một lúc rồi lập tức rời khỏi phòng.


Đợi ở dưới sảnh một lúc, quả nhiên đúng ba mươi phút sau, Tô Ánh Tuyết gọi hắn ra ngoài.


Vừa bước tới bãi đỗ xe của khách sạn hắn đã nhìn thấy một chiếc Ferrari xanh ngọc đang đợi ở đó, một cô gái đeo kính râm đang ngồi trong xe.


Không ít người qua đường, thậm chí cả bảo vệ khách sạn cũng phải đứng lại nhìn về phía chiếc xe. Dù đã đeo kính râm che nửa non khuôn mặt nhưng ai nấy đều cảm nhận được vẻ xinh đẹp lạnh lùng không chút tỳ vết.


Thời buổi phát triển như hiện nay, Mercedes-Benz, BMW hay Land Rover chạy đầy đường, nhưng loại siêu tốc này mới đúng chất, cô gái này quả là không phải một người bình thường.


Ánh mắt Lâm Phi sáng lên, đi đến bên cạnh chiếc xe, chậc chậc miệng:


– Ferrari 599, Granturismoonnologat, phải đến hơn năm triệu tệ, động cơ V12 phải không, cô Tô đúng là biết hưởng thụ đấy…


– Lên xe!


Tô Ánh Tuyết không có hứng thú bàn luận về mấy chuyện này, lạnh lùng nói.


Lâm Phi thở dài, cô gái này hình như chẳng có chút tinh thần giải trí gì cả, nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mở cửa ngồi xuống xe.


Trong xe tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của cơ thể phụ nữ, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, Lâm Phi cũng không kiềm chế được hít hà thêm mấy hơi.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lời hứa tháng tư

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Mẹ yêu

Bí mật kinh hoàng đêm tân hôn

Anh Không Đủ Tự Tin Để Yêu Vì Tôi Đen Và Gầy