Từng thề ước - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Từng thề ước (xem 5514)

Từng thề ước

ại muốn đè chết thủy long.


Hai vị thần linh lực cao cường nhất thiên hạ giao chiến khiến đất rung núi chuyển, cát bay đá chạy, trời đất tối sầm, tựa hồ trời long đất lở tới nơi, thế giới sắp đến hồi hủy diệt, ngay mấy kẻ thần lực cao cường như Phong Bá, Vũ Sư cũng chẳng dám lại gần, mọi người đều hốt hoảng tránh né, cả đất trời đều biến thành chiến trường của Xi Vưu và Thiếu Hạo.


Kịch chiến hồi lâu, năm con thủy long thân mình to lù như ang nước đã riết chặt ngọn núi, khiến nó càng lúc càng nhỏ lại, sắp sụp đổ tới nơi. Xi Vưu đứng trên lưng đại bàng quát lên một tiếng, xông thẳng về phía thủy long, vận sức ném trường đao trong tay ra, trường đao biến thành một lưỡi dao khổng lồ đỏ lòe màu máu, thế như sấm sét bổ xuống, chém chết hai con thủy long. Trong tiếng rú đau đớn của thủy long, Xi Vưu cũng bị đám thủy long cuồng nộ đánh rớt khỏi lưng đại bàng, rơi thẳng xuống vực sâu, bị dòng nước xiết cuốn đi mất tích.


Bọn Ứng Long, Ly Oán đồng loạt rộ lên hoan hô trong khi bọn Vũ Sư, Phong Bá lại đùng đùng phẫn nộ, bi thương tràn lòng ngực, thét lên: “Xi Vưu!”


Tiêu Dao rít lên, lao bổ xuống vực, xông pha dưới nước, quyết tìm cho được Xi Vưu.


Thời gian nặng nề trôi qua, khi mọi người đều ngỡ rằng Xi Vưu đã chết chắc, bắt đầu rơi vào tuyệt vọng, chợt thấy hắn ngạo nghễ đứng trên lưng đại bàng vọt lên khỏi vực nước sâu, sắc mặt lạnh băng, khóe môi còn vương vết máu, lớn tiếng quát: “Nổi trống!” Hắn đánh đối phương trọng thương, đối phương cũng đả thương hắn. Nhìn khắp đại hoang hiện giờ, có thể dựa vào thần lực đả thương hắn chỉ có mình Thiếu Hạo, té ra trận này Thiếu Hạo lại đích thân tới hỗ trợ.


Xi Vưu bất ngờ đã đành, Thiếu Hạo còn kinh ngạc hơn. Y đã dốc toàn bộ linh lực kết hợp cùng trận pháp được bố trí cẩn mật, vậy mà vẫn địch không lại một Xi Vưu chỉ tùy cơ ứng biến. Tuy y và Thanh Dương thần lực cao cường nhưng vẫn phải dùng tâm pháp khống chế linh khí trong thiên địa theo ý mình, còn Xi Vưu lại như hùng ưng giữa trời cao, cá bơi trong làn nước, hòa làm một thể với thiên địa tạo hóa, đại đao vô hình, tùy ý sử dụng.


Si Mỵ Võng Lượng thúc trống thùng thùng, Phong Bá và Vũ Sư nhận lệnh toàn lực tấn công, mưa lớn nghiền nát tất cả, gió to tấn công mọi thứ, lại thêm địa hình đảo ngược khiến nước lụt tràn lan khắp nơi, phá tan trận thế của Hiên Viên tộc, tướng sĩ Hiên Viên bỏ chạy tứ tán.


Ứng Long đành biến lại nguyên hình, toan xông ra ngăn dòng nước lũ. A Hành hỏi Thiếu Hạo: “Không thể khiến nước rút trở về sông ngầm dưới đất ư?”


Thiếu Hạo sắc mặt tái nhợt, máu tươi thấm ra đỏ ngực. Vừa rồi Xi Vưu chém đứt hai con thủy long của y, hiển nhiên cũng đã đả thương y, dẫu có tái đấu, e rằng vẫn sẽ thất bại. Y lắc đầu, “Để ngăn nước lũ, Xi Vưu đã lao xuống lòng đất, nâng cao mặt đất lên, thực ra vẫn có thể hồi phục lại như cũ, nhưng vừa nãy Bắc Minh côn vì cứu Xi Vưu đã quẫy loạn dưới đó, vô tình phá hủy tất cả mạch ngầm bên dưới rồi. Địa thế bị hủy, nghịch chuyển trời đất, nhất định sẽ xảy ra nạn lớn, hiện giờ bấy nhiêu nước lũ mênh mông này chẳng biết đổ đi đâu, chỉ có thể hoặc nhấn chìm Thần Nông, hoặc nhấn chìm Hiên Viên, không phải chúng chết thì là ta chết mà thôi.”


Dòng nước lũ phía trước bị Xi Vưu nâng núi lên ngăn chặn đã đổ ngược trở lại, trong khi nước phía sau vẫn cuồn cuộn tràn ra như một con sông trên mặt đất, mắt thấy cả vùng hoang sắp hóa thành biển nước tới nơi, Thiếu Hạo vội bảo A Hành: “Nàng lập tức đem quân rút lui, ta sẽ mở một nhánh sông, dẫn nước lũ chảy ra biển.”


Ứng Long cũng khuyên A Hành: “Vương cơ, mau rút đi thôi, thần không chống chọi được lâu nữa đâu.”


Phong Bá và Si Mỵ Võng Lượng đứng trên đỉnh núi, trông thấy trận thế Hiên Viên bị nước lũ chia năm xẻ bảy, tướng sĩ bỏ chạy tán loạn, nhất loạt ồ lên hoan hô: “Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”


Xi Vưu đứng lặng quan sát mọi thứ, vẻ mặt mệt mỏi khôn kham, ánh mắt chất ngất bất lực và đau đớn.


A Hành cưỡi A Tệ bay lên, phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy mặt đất mênh mông nước, nhánh sông của Thiếu Hạo vẫn chưa mở xong, mà Ứng Long đã kiệt sức trước đòn hợp công của Phong Bá và Vũ Sư, Hiên Viên tộc đang dần rơi vào đường cùng.


Đưa mắt nhìn những gương mặt kinh hoàng của tộc nhân, nàng hiểu chỉ cần rút lui một lần này thôi, bọn họ sẽ thất bại liên tiếp, cứ thế cho tới ngày rút khỏi Hiên Viên sơn.


Gương mặt non nớt cố làm ra vẻ kiên cường của Chuyên Húc, dung nhan tiều tụy già nua của Hoàng Đế, bách tính tuyệt vọng bi ai trong Hiên Viên thành, vô số nam tử Hiên Viên vì nước quên thân như Nhạc Uyên, cùng vợ và con gái họ… Nàng không thể để bọn họ chết đói như mẹ của cô bé kia được! Nàng không thể để bọn Nhạc Uyên chết không nhắm mắt!


Không, quyết không thể rút lui!


Ứng Long ngẩng đầu rống lên, van nài A Hành lập tức dẫn quân rút lui.


A Hành đau đáu nhìn về phía vầng dương chói lòa, ánh mặt trời xói vào mắt nàng, nhưng nàng không hề chớp mắt, chỉ vuốt ve A Tệ, khẽ hỏi: “Giúp ta làm một việc này, được không?”


A Tệ chẳng chút do dự, gật đầu ngay.


“Mày phải sống nhé!”


Vừa dứt lời, A Hành liền nhảy khỏi lưng A Tệ, rơi thẳng xuống đất, chợt nàng ngoái đầu lại, mỉm cười: “Về Ngọc sơn tìm Liệt Dương đi.”


Trong lúc rơi xuống, A Hành đồng thời dang hai tay ra, phát tán toàn bộ nguồn sức mạnh bị phong ấn trong thân thể. Lúc này vầng dương vừa lên tới đỉnh đầu, chính là lúc năng lượng mặt trời mạnh nhất trong ngày, sức mạnh trong người A Hành cũng bùng lên như núi lửa phun trào, toàn thân tỏa sáng chói lọi.


Cảm nhận thấy khí tức của A Hành tắt lịm, A Tệ kinh hoàng ngửa cổ tru lên thảm thiết, Xi Vưu và Thiếu Hạo nghe tiếng A Tệ, vội nghoảnh lại, liền trông thấy toàn thân A Hành phát sáng rực rỡ, đồng loạt thét lên thất thanh: “A Hành, đừng!” Nhưng đã chậm một bước, bóng A Hành dần dần tan biến giữa vầng sáng chói lòa.


A Hành từ từ rơi xuống đất, tỏa ra ánh sáng chói lọi, tựa hồ mặt đất vừa có thêm một vầng mặt trời nóng bỏng, ánh mặt trời rọi tới đâu, nước lũ lập tức bốc hơi đến đó, dưới sự thiêu đốt của mặt trời, cả biển nước dần dần tan biến, đất đai từ từ khô nứt, cây cối đều héo rũ.


Si Mỵ Võng Lượng xông đến ngăn căn A Hành, nhưng vừa tới gần đã bị bỏng, vội thét lên lui lại, may mà Vũ Sư kịp thời hô mây làm mưa, cản A Hành lại giây lát, mới cứu được mạng bọn chúng.


Thoạt đầu A Hành còn có thể khống chế sức mạnh bản thân, nàng vốn chỉ định làm biển nước bên dưới bốc hơi mà thôi, nhưng tựa như con đê ngăn lũ bị phá thủng một lỗ, nước lũ cứ thế ào ào tràn sang, không sao ngăn nổi, xé toang hoác lỗ thủng ra, cuối cùng phá hủy cả con đê.


Luồng sức mạnh trong người A Hành tương thông với vầng dương trên trời, càng tuôn càng nhiều, dưới tác động của nguồn năng lượng mạnh mẽ ấy, cặp mắt nàng dần biến thành đỏ rực, thần trí bắt đầu mơ hồ.


A Hành bước tới đâu, tướng sĩ kêu gào ngã gục tới đó, nước trong thân thể họ đều bốc hơi rồi cạn kiệt nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã biến thành xác khô.


Vũ Sư từ trên không ngã nhà

Từ khóa: Từng thề ước,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em Chỉ Là Thứ Để Anh Mua Vui

5 chòm sao không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Tuổi thơ và Hiện tại

Chồng ngỡ con của tôi và người khác là con của mình