Đám thị vệ xưa nay đâu có ngờ mấy con côn trùng nhỏ xíu tụ tập lại thành ra khủng khiếp đến vậy. Một chút phấn thì không sao, nhưng bụi phấn dày đặc thế này khiến bọn chúng không sao thở được, dùng thần lực tiêu diệt một bầy, lại có cả đống bu đến đông nghẹt. Đám thị vệ không thể tiếp cận Vân Tang, nhưng lại sợ mệnh lệnh của Hoàng Đế, không dám bỏ đi, chỉ biết luẩn quẩn dưới núi.
Vân Tang bải hoải dựa vào thân cây, thầm nói với Viêm Đế và Luy Tổ: “Đa tạ phụ vương, đa tạ mẫu hậu.”
Luy Tổ từng dạy nàng rằng, loài vật mạnh nhất trên đời không phải là hổ, cũng chẳng phải báo hay gấu, mà chính là côn trùng. Côn trùng tuy nhỏ nhưng số lượng lại lớn vô cùng, đâu đâu cũng có, hơn nữa còn sống quần cư, chia sẻ tin tức cùng nhau, mọi chuyện trên đời đều không thể lọt khỏi tai mắt chúng.
Trước đây, Vân Tang chưa hiểu được câu nói này, nhưng hiện giờ nàng đã rõ. Gốc dâu này sinh trưởng nhờ máu nàng tưới tắm, nàng tựa vào thân dâu, tương thông cùng cây dâu, từng cánh bướm bay qua bay lại, hoặc đậu lên cành, hoặc bám vào phiến lá, chỉ cần điều khiển đàn bướm, nàng có thể biết được tất cả mọi chuyện xảy ra dưới gầm trời này.
Tuy làm vậy rất hao tổn linh lực, mà bản thân nàng đang bị trọng thương, nhưng nàng muốn biết trận chiến giữa Xi Vưu và A Hành đã bắt đầu hay chưa, nàng muốn thấy lại quê cũ Thần Nông của mình, nàng còn muốn trông thấy y!
Vân Tang ngoảnh mặt về phía Đông. Như cảm nhận được tâm ý của nàng, đàn bướm cũng lũ lượt bay về phía Đông, kết thành từng bầy đàn đông nghịt, rực rỡ tựa ráng chiều, vô cùng đẹp đẽ.
Đám mây rực rỡ bay đi, trước mắt Vân Tang cũng trải ra một dải đất mênh mông vô bờ bến.
Cảnh trí càng lúc càng quen thuộc, bay nhanh lên nào, bay nhanh thêm chút nữa đi!
Máu tươi ròng ròng nhỏ xuống, tưới tắm cho cây, Vân Tang tựa mình vào thân cây, khóe môi lộ nét cười. Sắp về đến Thần Nông rồi, là Thần Nông mà nàng sớm nhớ chiều mong, là quê hương của nàng!
Mây ráng cuộn lên cuối trời Đông, ánh vàng chói lọi ló ra, lại một bình minh nữa bắt đầu.
Mặt trời vừa ló dạng, trên dải đồng hoang Ký Châu đã dậy lên tiếng kèn hiệu lảnh lót hào hùng, tiếp đó là tiếng trống trận thùng thùng như sấm, kinh thiên động địa, xé toang bầu không khí tĩnh lặng. Tất cả tướng sĩ ai vào chỗ nấy, kết thành trận thế dưới sự chỉ huy của Ứng Long, chuẩn bị tấn công.
Si Mỵ Võng Lượng lập tức chạy đi gọi Xi Vưu: “Đại tướng quân, đại tướng quân…” Nào ngờ Xi Vưu đã rời trướng tự lúc nào, đang phóng mắt trông về phía Hiên Viên.
A Hành toàn thân vận chiến bào, đứng trên mây, hai tay cầm dùi, liên tục thúc trống, tiếng trống thì thùng, bi tráng kịch liệt, như thể đang nhắc nhở Xi Vưu, hôm nay là trận quyết chiến giữa đôi bên, phải dốc toàn lực ứng phó!
Xi Vưu lệnh cho Phong Bá và Vũ Sư: “Hôm nay Hiên Viên tất có kỳ mưu, quyết dồn chúng ta vào đường cùng, các ngươi phải dốc toàn lực ứng phó!”
“Vâng!” Phong Bá và Vũ Sư lập tức tập kết toàn quân, chuẩn bị nghênh chiến.
Ứng Long thúc động trận thế, khơi thông dòng nước, dẫn nước sông ngầm tràn lên mặt đất.
Tướng sĩ Thần Nông vừa xếp thành trận thế ngay hàng thẳng lối, chuẩn bị nghênh địch, chợt trông thấy giữa cánh đồng hoang cuộn lên vô vàn con sóng dữ, ào ào đổ ập về phía mình, không khỏi rú lên kinh khiếp.
Phong Bá và Vũ Sư lập tức dàn quân bày trận, chống lại trận thế của Ứng Long.
Cuồng phong nổi lên tứ phía, nhổ bật cả rễ đại thụ, mưa rào rào trút xuống, mù mịt cả đất trời, đá tảng bị cuốn lên, dòng chảy từ từ đổi hướng lại ập về Hiên Viên tộc.
Ứng Long thét gọi: “Tử Thần.”
Thiếu Hạo lập tức đứng vào trận nhãn, có linh lực của y điều khiển, tình thế tức thì xoay ngược, dòng nước cuộn lại đổ về phía Thần Nông tộc.
Si, Mỵ, Võng, Lượng trấn giữ bốn phương vị Đông, Tây, Nam, Bắc, hội tụ linh lực trời đất hỗ trợ cho Phong Bá và Vũ Sư, nhưng cả mấy người bọn họ hợp lại cũng không địch nổi thế công của Ứng Long.
Phong Bá cau mày cười phá lên: “Ứng Long tuy là Long tộc, nhưng thần lực của ta và Vũ Sư nhất định không kém gì y. Nghịch chuyển địa thế, dẫn nước sông ngầm từ dưới lòng đất lên, dựa vào linh lực của Ứng Long, quyết không thể thực hiện được, rốt cuộc là kẻ nào đang giúp y thế nhỉ?”
Nước sông cuồn cuộn mỗi lúc một nhiều, càng lúc càng thêm chảy xiết, mênh mông khắp đồng hoang, khiến cả đất trời đều trở nên âm u ảm đạm, toát lên vẻ kinh khủng khôn tả.
Phong Bá và Vũ Sư đã sức cùng lực kiệt, nhưng nước lũ vẫn cuồn cuộn đổ ập tới, tốc độ không hề suy giảm, sắp nhấn chìm cả đại quân tới nơi.
Si Mỵ Võng Lượng tuyệt vọng thét lên: “Xi Vưu, làm sao bây giờ?”
Xi Vưu cưỡi đại bàng bay đến, ngưng tụ toàn bộ linh lực, vung đao chém xuống, chỉ nghe một tiếng động long trời lở đất vang lên, cát bụi mù mịt khắp nơi. Giữa màn sương mù, mặt đất nứt ra một khe sâu thăm thẳm không thấy đáy, toàn bộ nước sông đều trút cả xuống khe, tựa như một ngọn thác khổng lồ.
Thần Nông đại quân như chết đuối vơ được cọc, đồng thanh hô vang, thị uy với quân đội Hiên Viên. Tướng sĩ Hiên Viên vừa trông thấy Xi Vưu áo đỏ phấp phới, đạp trên lưng đại bàng, uy phong lẫm liệt giữa tầng không đã sợ mất mật.
Xi Vưu phóng mắt trông xuống đại quân Hiên Viên, nhưng chẳng thấy A Hành.
“Tiêu Dao!”
Tiêu Dao hiểu ý Xi Vưu, liền biến thân thành cá. Xi Vưu đứng trên lưng Bắc Minh côn, theo thác nước rơi thẳng xuống khe sâu hun hút, chớp mắt đã mất dạng.
Thoắt chốc, mọi người thấy mặt đất từ từ nâng lên, nước sông bắt đầu đổi hướng, đổ xuống nơi địa thế thấp hơn.
Ứng Long biết Xi Vưu đang giở trò dưới lòng đất, lập tức vận toàn bộ linh lực, hóa thành vô số rắn đủ màu đủ loại, theo dòng nước lao tới. Linh xà nhanh nhẹn bơi lặn dưới nước như điện xẹt, chỉ thấy từng vệt sáng nào đỏ, nào lam, nào tím, nào vàng, nào bạc lấp loáng lóe lên, như vờn như múa, đẹp đến mê hồn. Dưới sự thúc động của linh xà, dòng nước như có sinh mệnh, bắt đầu băng đèo vượt núi, đổ ập về phía Thần Nông.
Xi Vưu ngưng tụ thổ linh, bắn ra hàng ngàn lưỡi thổ kiếm màu vàng, hàn quang lấp loáng, xuyên nước phá đất, đâm thẳng vào chỗ hiểm của linh xà, từng vệt sáng vàng liên tục lóe lên, diệt sạch đám linh xà đang dẫn dòng.
Thân mình Ứng Long chao đảo, mắt mũi ứa máu, hiển nhiên đã bị trọng thương.
“Tướng quân nghỉ ngơi chút đi.” Thiếu Hạo biết Ứng Long không phải đối thủ của Xi Vưu, bèn bước lên khống chế cả trận pháp.
Dưới sự thúc động của Thiếu Hạo, nước trên mặt đất bắt đầu tụ lại một chỗ, như sóng biển phẫn nộ thét gào lao tới, toan xông qua gò đồi Xi Vưu vừa nâng lên.
Mắt thấy sóng lớn đã tràn qua gò đồi, sắp ập xuống đầu quân Thần Nông, Xi Vưu lập tức cưỡi Tiêu Dao từ dưới lòng đất vọt lên, đứng giữa không trung, hai tay kéo gò đồi cao thành đỉnh núi.
Linh lực của Xi Vưu và Thiếu Hạo đụng độ trực tiếp với nhau, nước sông biến thành năm con rồng lớn, quấn lấy đỉnh núi cao ngất, thủy long muốn đánh đổ núi, núi l