Mặc cho Xi Vưu ra sức dỗ dành, A Hành vẫn khóc nức lên, càng khóc càng thảm thiết, mãi không chịu nín. Sợ nàng khóc nhiều sinh mệt, hắn bèn chín phần thật một phần giả xuýt xoa “ai da”. Quả nhiên A Hành quên khuấy thương tâm, vội cuống quýt kiểm tra vết thương của hắn, vừa chữa trị vừa trách móc: “Lần sau chàng còn dám bỏ mặc chuyện sống chết của bản thân thế này ta sẽ không phí sức mà trị cho chàng nữa đâu.”
Xi Vưu không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn A Hành, nhìn nàng lo lắng cho hắn, xót xa cho hắn, cười vì hắn, khóc vì hắn, một làn hơi ấm trong sâu thẳm đáy lòng từ từ lan ra, khiến hắn quên hết mọi đau đớn trên mình.
A Hành định đi tìm hái thêm vài loại thảo dược, nhưng Xi Vưu níu nàng lại không cho đi.
“Ta đi rồi sẽ về mà.”
Xi Vưu vẫn chăm chăm nhìn A Hành lắc đầu quầy quậy, hệt như một đứa nhỏ bướng bỉnh.
A Hành đành bó tay, “Vậy vết thương của chàng làm sao đây? Chàng không muốn khỏe lại à?”
“Vết thương của ta ở trong lòng chứ không phải ở trên người, nàng chính là thuốc của ta rồi, chỉ cần nàng ở bên ta, vết thương của ta tự khắc sẽ khỏi thôi.”
A Hành vừa tức vừa buồn cười, “Nói vớ nói vẩn!”
“Thật mà, nàng quên rằng ta có thiên bẩm khác với mọi người à? Chỉ cần giữ tâm an tĩnh, hòa mình vào cùng trời đất, trời đất vạn vật đều có thể truyền cho ta linh khí, giúp ta trị thương.”
Xi Vưu dán mắt vào nàng, “Ta không nỡ ngủ, ta cứ muốn ngắm nàng thế này mãi mãi cơ, nhưng ta càng không nỡ để nàng lo lắng cho thương thế của ta. Thôi ta ngủ một lát nhé, nàng đừng đi đâu đấy.”
A Hành vừa xua tay ngăn ánh mắt chòng chọc của Xi Vưu, vừa đỏ bừng mặt, phì một tiếng mắng: “Muốn ngủ thì ngủ đi, làm gì có kẻ nào ngủ một giấc mà lắm lời thế?” Mắng thì mắng vậy, nhưng lòng nàng lại rộn lên vui sướng lẫn ngọt ngào.
Xi Vưu cười toe toét nhắm mắt lại, lập tức chìm vào giấc ngủ.
A Hành ngồi lặng ngắm hắn ngủ, nghe lòng bình thản lạ lùng, mí mắt cũng dần dần trĩu xuống. Đã hai ngày nay bị Xi Vưu hành tội, nàng chưa hề chợp mắt, bây giờ cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lúc mở mắt ra đã là chính Ngọ, vầng dương chói lóa đang treo trên đỉnh núi. Hai người chụm đầu vào nhau mà ngủ, đôi bên đều cảm nhận được hơi thở của người kia, đều biết đối phương đã tỉnh, nhưng không một ai lên tiếng, sợ phá vỡ cảm giác ấm áp lúc này.
Sơn cốc tĩnh mịch yên ắng, cây cối ngời lên xanh biếc dưới anh dương, càng tôn lên vẻ diễm lệ của hoa đào, lòng người vừa lắng lại, liền nghe thấy tiếng hoa rơi xao xác, tiếng nước róc rách luồn qua kẽ đá cùng tiếng chim cuốc văng vẳng trong núi.
A Hành hỏi khẽ: “Đêm đó chàng ở đâu?”
Câu hỏi của nàng không đầu không cuối, nhưng Xi Vưu vừa nghe đã hiểu, bèn cười cười chỉ lên đỉnh núi bên trái.
“Chàng nhìn thấy hết cả ư?”
“Ừ, nhìn rõ mồn một.”
A Hành vùi mặt vào vai Xi Vưu, đấm ngực hắn thùm thụp khiến Xi Vưu bật cười khanh khách vang cả sơn cốc. Đột nhiên hắn cảm thấy A Hành gục trên vai mình, chẳng nói chẳng rằng, vội thấp thỏm hỏi: “Nàng sao thế?”
A Hành nhỏm người ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm trang như có điều muốn nói, nhưng tựa hồ lại có phần sợ sệt, không dám mở miệng. Xi Vưu cũng thu lại vẻ cười cợt đùa bỡn, chỉ ngồi yên lặng, dịu dàng nhìn nàng khích lệ.
“Ta không còn là A Hành khi xưa nữa, thật đó, không phải gạt chàng đâu, ta thực sự không còn là A Hành ngày trước nữa, ta có lẽ… là ma!”
Xi Vưu cười, chẳng hề để tâm: “Nguồn sức mạnh trong người nàng rất lạ, nhưng thế thì đã sao?”
A Hành khẽ đáp: “Còn rất đáng sợ nữa đó.”
Nàng bèn bước tới bên một cây đại thụ, đặt tay lên cây rồi thận trọng trút linh lực ra từng chút từng chút một, lập tức đại thụ ngàn năm bắt đầu khô héo, lá rụng rào rào, chỉ lát sau, cả thân cây đều cháy đen thui, A Hành nhấc tay ra.
Một cơn gió thổi qua, cả gốc đại thụ tan đi theo gió thành những mạt vụn đen sẫm, chẳng lưu lại chút dấu tích gì trên mặt đất, như thể chưa từng tồn tại, chỉ còn vảy tro tàn dưới chân A Hành, nhắc nhở rằng hết thảy đều là sự thật.
Sắc mặt A Hành tái xanh tái xám, nàng nhìn xuống tay mình, thấy run rẩy sợ hãi chính mình, ngoảnh đầu nhìn Xi Vưu, nàng cũng đọc thấy trong mắt hắn vẻ kinh hãi.
A Hành lên tiếng: “Đây mới chỉ là chút sức mạnh của ta thôi. Phụ vương rất sợ sức mạnh của ta, bèn cùng mẫu thân hạ cấm chế, giúp ta phong bế chúng lại. Đại ca còn dặn lại ta không được tiết lộ với bất kỳ ai, huynh ấy sợ người khác sẽ diệt trừ ta như diệt ma vậy.”
Xi Vưu tiến lại cầm lấy tay nàng, lòng bàn tay nàng đã tróc hết da, cánh tay cũng sưng phù lên như bị lửa đốt, nổi mụt nước lấm tấm. Hắn liền ngâm tay nàng xuống nước, giúp nàng trị thương, đoạn dịu giọng: “Lửa có thể sưởi ấm cho người, cũng có thể thiêu cháy người, nước có thể tưới mát cho cây, cũng có thể làm cây úng chết, mặt trời có thể giúp vạn vật sinh trưởng, cũng có thể khiến vạn vật tử vong, sức mạnh không có gì đáng sợ, chỉ sức mạnh quá mức mới đáng sợ mà thôi. Nàng đừng căm ghét bản thân, chẳng qua nàng chỉ lỡ có được nguồn sức mạnh không thuộc về mình, có điều nàng phải cẩn thận, sức mạnh này giống như hồng thủy mãnh thú vậy, thả ra thì dễ, thu về thì khó, nàng nhất định đừng sử dụng chúng quá mức. Sức mạnh này không phải do nàng bỏ công tu luyện mà thành nên thân thể nàng không khống chế hoàn toàn được, nàng đả thương người khác đồng thời bản thân cũng hứng chịu tổn thương, như khi nãy vậy, nàng chỉ định làm rụng lá cây, nhưng lại không kiềm chế nổi, sau cùng thiêu cháy cả cây, mà chính mình lại bị bỏng.”
Từ khi tỉnh lại, mọi người lúc nào cũng dặn dò nàng không được để lộ cho bất kỳ ai, tuy hiểu rằng họ quan tâm đến mình, nhưng sự quan tâm đó lại ngầm ám chỉ năng lực không lành của nàng, khiến nàng cũng nảy sinh ác cảm với chính mình. Có điều giờ đây, những lời an ủi của Xi Vưu đã xua tan ác cảm nàng dành cho bản thân, nàng cắn môi hỏi: “Nếu thật sự ta là yêu ma được hoài thai dưới Ngu uyên như phụ vương nói thì sao?”
Xi Vưu cười, “Nếu nàng là ma, ta sẽ hóa ma cùng nàng, vậy há chẳng hay sao? Chúng ta có thể thoát khỏi bao nhiêu chuyện vớ vẩn, cũng thoát khỏi những kẻ lắm lời, chỉ còn ta và nàng thôi.”
A Hành vừa buồn cười vừa tức, nửa mừng nửa giận, “Thôi thôi, chàng đừng khua môi múa mép nói ngon nói ngọt nữa.”
Nhìn dáng vẻ nàng, Xi Vưu chợt thấy lòng rạo rực, liền cúi xuống dịu dàng hôn lên môi nàng.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, ở nơi lần đầu tiên trông thấy nàng, cuối cùng hắn cũng thực hiện được điều mấy trăm năm nay luôn khao khát.
Sau phút ái ân, A Hành rúc nào lòng Xi Vưu, nhắm mắt lắng nghe tiếng tim hắn đập thình thịch bên tai. Bốn bề lặng phắc, chỉ có tiếng tim đập vang vang đầy mạnh mẽ đem lại cho nàng cảm giác êm đềm khó tả.
Xi Vưu vuốt ve tấm lưng nàng, nheo mắt nhìn vầng dương đã ngả về Tây, lại một ngày nữa sắp trôi qua.
A Hành nói nhỏ: “Ta phải về thôi, lần này Đại ca và mọi người nhất định đang t