Nói rồi, hắn tuột khỏi tảng đá bước xuống hồ, tiến về phía A Hành. Nàng chợt thấy miệng khô lưỡi ráo, vội lùi lại, may sao trên mặt nước rụng đầy cánh hoa, che đậy giùm thân thể nàng.
Xi Vưu kể tiếp: “Ta chẳng rõ mình có cha mẹ hay không, càng chẳng biết mình từ đâu tới. Từ khi hiểu chuyện, ta đã sống cùng dã thú trong khe núi, nhưng lớn lên, hình dáng ta lại khác hẳn loài hổ báo. Thuở nhỏ, ta cũng thắc mắc vì sao mình không giống bọn chúng, tại sao chúng có vô số đồng loại mà ta chỉ trơ trọi một mình, ta muốn tìm được một kẻ làm đồng loại. Ta lẻn đến gần sơn trại, lén nhìn đám trẻ nô đùa, học tiếng của bọn chúng, bắt chước bọn chúng đi bằng hai chân, thậm chí còn trộm quần áo của chúng mặc lên mình cho giống với chúng, những muốn được chơi đùa cùng chúng, nhưng đám trẻ ném đá vào ta, phụ nữ lấy lửa đốt ta, đàn ông bắn tên vào ta, ta đành chạy tháo thân vào núi.”
Xi Vưu chỉ vào trái tim mình, “Lúc đó linh trí ta chưa thức tỉnh, còn chưa hiểu tại sao nơi này lại khó chịu đến thế, ta nổi giận giết sạch gia súc của họ, phá sập nhà họ, khiến bọn họ trông thấy ta là vắt giò lên cổ chạy, không dám bắn ta đánh ta nữa, nhưng chỗ này của ta vẫn chẳng dễ chịu chút nào, trái lại càng đau đớn hơn. Ta nấp trong bóng tối nhìn trộm họ, thấy mỗi khi uống rượu họ đều cười rộ lên vui vẻ, bèn đánh cắp rượu của họ, học theo bọn họ uống rượu, ngỡ rằng trong vò rượu có giấu bí mật để tươi cười vui vẻ, nhưng ta luyện mãi đến ngàn chén không say vẫn chẳng phát hiện ra bí mật gì cả, rốt cuộc phải làm sao mới có thể vui vẻ tươi cười đây?”
Xi Vưu thẫn thờ ngẩng mặt nhìn ánh trăng vằng vặc giữa trời, dáng vẻ bất lực chưa từng thấy ở hắn khiến A Hành kinh ngạc. Xem ra, dù ngày nay đã tung hoành bốn bể, đánh đâu thắng đó, nhưng hình bóng Tiểu Xi Vưu cô độc bơ vơ vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn.
“Viêm Đế nói muốn mang ta tới Thần Nông sơn, tuy bề ngoài ta tỏ vẻ rất miễn cưỡng, khiến ông ta phải mời ta, cầu ta, nịnh nọt ta, nhưng kỳ thực trong lòng ta rất vui. Xưa nay chưa một ai mời ta tới nhà mình chơi cả, Viêm Đế là người đầu tiên. Ta lên Thần Nông sơn theo Viêm Đế học làm người, nơi đó có rất nhiều kẻ giống ta, ta có thể cùng bọn họ ngồi bên đống lửa uống rượu, nhưng ta còn cô độc hơn thuở sống trong rừng. Dạo ở trong rừng, ít ra ta có thể tự do tự tại nhảy nhót tung tăng, cao hứng thì hú lên, giận dữ thì gào rú, nhưng trên Thần Nông sơn, ta không thể sống hoang dã như thế được. Những kẻ tưởng chừng là đồng loại của ta luôn nhìn ta bằng ánh mắt sắc lạnh như dao, chúng e sợ ta, căm ghét ta, cười nhạo ta là cầm thú, chỉ có ta ngốc nghếch đáp lời hết lần này sang lần khác, còn ngỡ rằng có thể chơi đùa với chúng, làm đủ mọi động tác như chúng yêu cầu, nào là đi bốn chân như sói, nhảy nhót trên cành giống khỉ, chúng cười ta, ta cũng ngẩn ngơ cười với chúng. Tới khi bị Du Võng bắt gặp, mắng cho chúng một mẻ, ta mới hiểu ra cầm thú là để sỉ nhục, chúng bắt ta biểu diễn những động tác kia để làm nhục ta. Ta căm ghét ánh mắt bọn chúng, ghét tiếng cười của chúng, ta không muốn làm người nữa! Nghĩ là làm, ta liền phá sập học đường, trốn khỏi Thần Nông sơn. Du Võng nửa đêm đuổi theo ta, khuyên ta quay lại nhưng ta đánh y chửi y, đuổi y về, ấy vậy mà y vẫn đi cùng ta, còn nói ‘Chỉ cần ngươi tìm được nơi mình thực sự muốn đến, ta sẽ đi ngay. Ngươi muốn đi đâu?’ Ta ngẩn người ra, không biết phải trả lời y thế nào nữa. Dã thú trong núi lớp lớp chết đi, rồi lớp khác sinh ra, những con dã thú quen biết ta khi xưa đã chẳng còn, ngọn núi này hay ngọn núi khác cũng thế cả, chẳng có ý nghĩa gì với ta, bốn phương tám hướng đều là đường đi, nhưng ta biết phải đi đâu đây? Đông Tây Nam Bắc với ta cũng như nhau, chẳng có gì khác biệt. Ta đứng ngây ra giữa giao lộ, từ nửa đêm đến sáng sớm, từ sáng sớm đến hoàng hôn, thiên hạ rộng lớn, nhưng ta lại chẳng biết phải đi về đâu. Du Võng vẫn một mực đứng đó cùng ta, y hỏi, ‘Sao ngươi lại bằng lòng theo phụ vương về Thần Nông sơn? Sao lại muốn làm người?’, ta sực nhớ tới lúc mình hú lên trên đỉnh núi, nàng thiếu nữ dưới khe suối đó đã ngẩng đầu nhìn ta, nhoẻn miệng cười với ta.”
Xi Vưu cúi đầu nhìn A Hành, “Nhớ lại hình ảnh nàng khi ấy, ta bỗng thấy làm người cũng chẳng đến nỗi vô vị, dù chỉ để có được nụ cười ấy trong một khoảnh khắc thôi. Nhận ra lòng ta có khúc mắc, Du Võng ôn tồn nói, ‘Làm người không tồi tệ đến thế, phải không? Chúng ta về thôi.’ Cuối cùng ta theo Du Võng trở về Thần Nông sơn.”
A Hành nhìn Xi Vưu, há hốc miệng vì kinh ngạc. Hắn ôn hòa cười, “Bốn trăm bảy mươi năm trước, chính tại khe núi này, ta đã gặp cô lần đầu. Nhất định cô không nhớ được chuyện này.”
A Hành cắn môi không đáp. Đêm hôm đó, thấy một con dã thú ngẩng đầu tru lên dưới ánh trăng, nàng đã ngước nhìn rồi tươi cười vẫy tay với nó, bởi trong khoảnh khắc đó, cả đất trời không chỉ thuộc về nàng, mà còn thuộc về nó.
Xi Vưu và A Hành cùng đứng dưới hồ, mặt đối mặt, cánh đào rơi lả tả như một tấm màn the hồng nhạt, phủ mờ diện mạo cả hai.
Xi Vưu ngước mắt ngắm hoa bay tơi tả khắp trời, chậm rãi kể tiếp: “Nhờ Viêm Đế dạy bảo, qua hai trăm năm cần cù học tập, ta đã trở thành một kẻ rất ra dáng con người, ta biết phẩm trà bình rượu, gảy đàn thổi sáo, cũng hiểu cả những lễ nghi phiền phức chán ngắt, giỏi tán hươu tán vượn. Hai trăm bảy mươi năm trước, Chúc Dung luyện công bằng địa hỏa của Bác Phụ sơn, khiến cả Bác Phụ quốc khói lửa ngút trời, tiêu điều hoang vắng, tên ngốc Du Võng lòng dạ thiện lương nghe được tin đó bèn nài nỉ ta tới Bác Phụ quốc điều tra thực hư. Đương lúc ta tra rõ mọi sự, chuẩn bị quay về, đột nhiên ngoảnh lại, ta liền trông thấy thiếu nữ áo xanh kia đang từ phía ráng chiều khoan thai tiến đến. Niềm vui bất ngờ khiến ta đờ cả người, nhưng ta không dám tiếp cận nàng, thậm chí còn hoảng hốt đến nỗi định co chân bỏ chạy.”
A Hành mấp máy môi như chẳng thốt nổi tiếng nào, kẻ luôn lao về phía trước như Xi Vưu mà cũng có lúc khiếp sợ ư?
Xi Vưu kể lại: “Hơn sáu trăm năm trước, có một thằng nhỏ theo cha vào núi đi săn, cha nó bị hổ vồ, nó cũng sắp bị hổ ăn thịt. Trông thấy thằng bé đó, ta rất vui mừng, bèn cứu mạng bọn họ, giữ thằng nhỏ lại chơi cùng ta. Ta cùng nó cưỡi hổ ngao du khắp rừng, còn sai vượn hái những quả ngon nhất trên vách núi cho nó ăn, bắt chim cho nó nghe tiếng hót, dắt nó đi xem tất cả hang động của ta, để nó ngủ trên chiếc ổ êm ái nhất của ta. Ta rất thích chơi với nó, cứ ngỡ rằng nó cũng thích chơi với ta, nào ngờ lòng nó vẫn luôn hướng về làng cũ, chỉ giả bộ vui vẻ chơi đùa cùng ta thôi. Khi đó ta chỉ biết mừng rỡ thì rú rít, giận dữ thì kêu gào, tưởng rằng thỏ không thích chơi với sói, hễ thấy sói là chạy, nào hiểu được lòng người đa đoan xảo trá. Một thời gian sau, khi nó đã tường tận tất cả hang ổ của ta, cha nó liền dẫn đám thợ săn tới giết ta.” Xi Vưu chợt ngừng lời, rồi hờ hững bổ sung, “Là nó dẫn đường.”
Thấy ánh mắt A Hành long lanh lệ, Xi Vưu cười nhạt, “Ta rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, nhưng cuối cùng vẫn sống sót. Ta giết nó, g