“Úi…chị làm vậy em ngại lắm, em cám ơn chị ”
- Mày ơi chị chủ quán trông thế mà háo sắc thế nhỉ?? – tôi hỏi thằng Tân
- Ờ…tao ở ngoài xem mà tao thấy bà ấy nhìn mày chảy cả nước mũi ra ha…ha…
- Khiếp quá…đi thôi kẻo muộn!!
Cũng may là tôi biết nhà nàng vì hôm nọ sau khi ăn chè xong tôi nai nàng về.
- Sắp tới chưa mày, sao đi hoài ko dừng vậy!!
- Mày cứ sồn sồn thế nhỉ, sắp tới rồi!!!
Tôi dừng lại ở một ngôi nhà 3 tầng khá đẹp.
- Tới rồi xuống xe đi!!
- Woa…woa…nhà Ngọc Hiếu đây á, nhà gì mà to thế – nó sít xoa
- Ừ…nhà nàng đấy – tôi khẳng định
- À mà này làm sao mày biết là Ngọc Hiếu hả??
Tôi lúng túng:
- Thì tao hỏi mấy đứa lớp nàng thì biết chứ sao!!!
- Đéo tin, cái loại nhát như mày mà dám hỏi cơ.có gì thì khai thật đi!
- Thì tao nao nàng về thì biết chứ sao – tôi buột miệng
- Gớm…tình cảm quá nhỉ, nai nhau về cơ đấy, sao mày lại nai Ngọc Hiếu về??
- Cái này thì tao ko nói đc!!
- Ko nói chứ gì, thế thì mày ở lại mà tặng nhé tao đi về đây.
Nghe nó dọa tôi cũng thấy sợ, nó về mất tôi biết làm thế nào. buộc tôi đành kể hết cho nó:
- Thì lần trc’ tao có kể vs mày là nàng rủ tao đi ăn chè đấy, hôm thứ 5 vừa rồi tao với nàng đi.
- Đ.m đánh lẻ hả, có cái ăn mà ko rủ tao, mày nhớ mặt tao đấy!! – nó xị mặt quay đi, y như trẻ con đấy
- Nàng hẹn tao chứ có hẹn mày đâu, mà cho mày đi chỉ tổ phá đám chứ đc cái bộ gì.
- Câm ngay…tặng quà đi rồi còn về!!
Bọn tôi nấp sau bụi cây cách nhà nàng ko xa, có thể nhìn thấy mọi hoạt động của nhà nàng, bỗng nhiên cửa nhà nàng mở ra và có một người phụ nữ đi ra.
- Ô…hô. có người ra rồi kìa, hình như là ô- sin nhà Ngọc Hiếu hay sao ấy – Thằng tân nó phát biểu
- Ô- sin cái đầu mày ấy, nhìn ăn mặc thế kia mà bảo là ô- sin à, chắc là mẹ nàng ấy!!
Nhưng mẹ nàng cứ đứng trc’ cửa nhà mà ko chịu đi đâu, cứ đứng ở trc’ cửa làm gì đó, hình như là gọi điện thoại thì phải.10” rồi 20′ qua đi mẹ nàng cứ đứng ở đấy mà ko chịu đi, thằng tân nó ko chịu đựng đc nữa nó giục tôi:
- Mày ra mà tặng đi, đứng ở đây muỗi cắn sưng chân tao rồi
- Nhưng mà tao sợ lắm, mẹ nàng cứ đứng kia ai mà dám
- Úi xời sợ cái gì cứ ra đi rồi bảo là: ” bác cho cháu gặp bạn Ngọc Hiếu có tí việc ”
- Thôi tao sợ lắm, hay mày ra tặng hộ tao nhé!!
- Mày có bị ấm đầu ko, quà là của mày mà chứ có phải của tao đâu, tao tặng quà nóa yêu tao thì sao, mày dám ko
- …
- Mày có định tặng ko thì bảo tao!!!
- Tao…ngại…lắm
- Rách việc với mày quá, như thế này thì làm sao có bạn gái đc, k tặng thì đi về
- Ừ…đi về đi…híc…híc…
Cả đêm 14- 2 tôi thức trắng, tôi ko thể chợp mắt đc tôi chỉ nghỉ tới nàng, nghĩ lại những việc đã xảy ra với nàng, mới đây thôi nàng còn tặng quà tôi, còn tôi thì sao chỉ vì tôi quá nhát gan ko giám vượt qua rào cản đó là mẹ của nàng, để tặng quà nàng,liệu tôi có phải là con trai nữa ko, con trai thì sao nhỉ?? con trai khi đã đc 1 người con gái tặng quà đã là một điều ko bình thường rồi, thường thì con trai hay tặng quà con gái trước, còn tôi ko đủ can đảm để làm điều đó.Liệu tối hôm 14- 2 nàng có thức như tôi ko, nàng có oán hận tôi vì đã ko tặng quà nàng ko??
Nếu ai đã từng như tôi thì hãy đồng cảm cùng tôi, còn nếu ai đọc đến đây thấy gét tôi, muốn chửi tôi là thằng điên, thằng nhát chết thì các bạn cứ chửi đi, tôi ko có ý kiến gì đâu, nhưng các bạn đừng có ai thương hại tôi, tôi ko thích sự thương hại…
Hồi 11: Sô- Cô- La tình yêu!!!
Suốt một tuần nay, tôi và nàng ko gặp nhau, nàng cũng ko còn đi chấm điểm nữa, tôi biết đc lý do làm sao nàng lại làm như vậy.Còn tôi 1 tuần đấy ngày nào tôi cũng để hộp sô- cô- la trong cặp để giờ ra chơi tặng nàng nhưng một lần nữa tôi quá nhát tôi ko dám sang lớp nàng.Tôi thấy mình sống như đồ thừa của xã hội. Thằng tân nó cũng ko thèm chơi với tôi nữa, thỉnh thoảng nó cũng hỏi chuyện tôi, nhưng nó toàn hỏi những câu mà tôi ko trả lời đc:
- Thế nào đã tặng sô- cô- la cho Ngọc Hiếu chưa??
- …
- Tao ko có thằng bạn nhát như mày, tránh ra đi thằng cứt
- …
T biết nói gì bây giờ, nó nói đúng mà.Thỉnh thoảng tôi cũng có gặp nàng ở sân trường, tôi ko còn mặt mũi để gặp nàng, những lúc như vậy tôi kéo “rụp ” cái mũ lưỡi chai thật sâu để nàng ko nhận ra tôi.Khi ra về tôi cũng lấy xe thật nhanh, ngày xưa nơi này là nơi bọn tôi gặp nhau nhiều nhất, còn bây h tôi tránh nàng như tránh một bệnh dịch…tôi sợ đối diện với nàng.
Hộp sô- cô- la vẫn còn nguyên, ngày nào tôi cũng bỏ nó ra để ngắm và ngồi ước giá như mà hôm đó tôi có can đảm, tôi sẽ tặng hộp Sô- cô- la này và sẽ thổ lộ hết với nàng, tôi sẽ nói là tôi đã thích nàng từ cái nhìn đầu tiên.Nhưng đó chỉ là 1 điều ước ko bao h trở thành sự thật khi mà chủ nhân của điều ước đấy là 1 thằng hèn,1 thằng ko có đủ dũng khí…
Ngày…tháng…năm…
Vẫn như mọi ngày tôi ngắm nghía hộp sô- cô- la rồi đi ngủ, nhưng do ko kiểm soát đc hành động của mình, tự tay tôi đã xé nát giấy bọc ở hộp sô- cô- la ra. mở nắp hộp và lấy thỏi sô- cô- la trong hộp ra, tôi kô ngờ là bên trong có thỏi sô- cô- la đẹp đến thế, một thỏi sô- cô- la hình trái tim, bất giác tôi cầm nó trong tay và bóp vụn nó, tôi kô hiểu đc hành động của mình vừa làm, sao tôi lại làm như thế, nó chỉ là một vật vô chi vô giác kô làm tổn hại đến ai, vậy vì sao tôi lại làm như vậy?? tôi bị thất tình ư?? tôi đâu có bị nàng từ chối lời tỏ tình đâu mà thất tình chứ!!! vậy thì TẠI SAO…TẠI…SAO??? sau khi bóp vụn thỏi sô- cô- la trên tay tôi còn mấy mẩu nhỏ dính lại, tôi đưa tay mình có mẩu vụn đó cho lên miệng và nếm xem mùi vị của sô- cô- la tình yêu nó có vị gì??? tôi thấy lúc đầu thì đắng đắng sau đó thấy ngọt ngọt ở cổ họng, tôi thấy nó khác so vs sô- cô- là mà hồi bé tôi ăn quá, sô- cô- la hồi bé tôi ăn nó ngọt xé cổ chứ kô giống như thế này.Món quà đầu tiên tôi mua tặng một người con gái cũng là người con gái đầu tiên tôi thích, vậy mà tôi đã ăn nó, thật là nực cười…ha…ha…
Còn về chiếc đồng hồ các bạn biết k có lúc tôi có ý định là trả lại nàng đấy, vì sao tôi lại có ý nghĩ như vậy??? ngay chính bản thân tôi cũng ko hiểu tại sao tôi có ý nghĩ như vậy để rồi giờ đây khi viết ra những dòng chữ này tôi mới có một lời biện minh cho suy nghĩ ấy đó là: Tính của tôi ko thích nợ nần ai, nếu nợ thì phải trả bằng đc mới thôi.Còn tôi, tôi vẫn chưa trả nợ nàng mà vẫn giữ cái đồng hồ đó cho riêng mình, tôi quá ích kỉ phải ko các bạn, chiếc đồng hồ của nàng đó là vật kỉ niệm của nàng đã tặng cho tôi, tôi dùng nó để xem giờ, mặc dù nhà tôi tầng trên tầng dưới đều có đồng hồ, nhưng tôi vẫn thích xem