Hôm nay hắn ngủ sớm. Chắc do đi xe mệt nên hắn quyết định ko thức khuya nữa. Dù gì…đại học. Cũng ko phải là ước muốn của hắn.
Cuộc đời còn lắm chua cay.
Đừng hòng dụ dỗ mà lay lòng người.
Chương 2:
Sáng thức dậy đã là 8 giờ sáng. Hắn còn định ngủ thêm tới 10h mới dậy. Cơ mà ba hắn lôi đầu hắn dậy để rủ hắn đi chơi…Cung đình Huế.
- Đi chơi cung đình Huế ko con trai?
Nghe thấy đi chơi là biết không phải học bài. Đang mơ màng mà nghe ba nói như vậy hắn bật tót dậy mà hét lên:
- Dạ có baaaaaa!!!!!!!! Hahaaaaaaaaaaa…- Hắn cười như man rợ. ^^~
- Thằng này sướng quá hóa rồ hay sao bay?? – Ba hắn cũng bất ngờ về hắn, Vì từ trước tới nay. Hắn ở nhà là chả bao giờ muốn ra khỏi nhà. Có năn nỉ thế nào thì cũng chỉ trừ khi có chuyện gì cần kíp lắm hắn mới chịu ra ngoài. Đi chơi hắn còn chả đi. Thế mà hôm nay…sốt sắng thế?
Hai ba con chơi sang, thuê nguyên 1 xe xích lô chở đến cung đình Huế(ở Huế thì xích lô vẫn là phương tiện phổ biến nhất mà người ta dùng để chở khách du lịch). Xích lô chở hai ba con qua cầu Tràng Tiền. rồi mới vòng lên cung đình(Tử Cấm Thành). Vừa đi vừa ngắm sông Hương. Thả hồn theo gió mát buổi sáng. Thêm 1 chút dịu nhẹ của nắng mai. Hắn thấy cuộc đời sao ý nghĩa quá. Chắc sống là phải hưởng thụ mới thấy được cuộc sống ý nghĩa thế nào.
Tới cung đình Huế, hắn thật sự choáng ngợp vì cung đình Huế đẹp quá. Lần đầu tiên trong đời hắn được nhìn ngắm một hoàng cung thời vua Nguyễn. Nơi mà có Phương Nam hoàng hậu. Một trong những hoàng hậu nổi tiếng nhất lịch sử Việt Nam thời phong kiến.
- Lấy cho anh hai vé vào cửa em – Ba hắn cũng háo hức không kém hắn rồi chạy lại mua vé liền.
- Dạ 35.000 một vé anh nhé. Của anh tất cả là 70.000 ạ.- Chị bán vé dịu dàng nói.
- “Khiếp! sao con gái Huế nói giọng ngọt thế nhở, nghe người ta nói không nơi đâu ngọt ngào bằng con gái xứ Huế. Quả đúng chẳng sai mà. Kiểu này ko biết ba con mình có còn toàn vẹn mà về lại Sài Gòn nữa không đây“– Hắn nhủ thầm.
Mua vé xong. Hai ba con “lon ton” chạy vào trong hoàng cung. Hắn háo hức quá cũng phải hét lên:
- Rộng quá aaaaaaaaa. Lớn quá aaaaaaaaa. Mà cũng…”nát“ quá aaaaaaaaaa…
- “…”
Ba hắn cứng họng vì xung quanh mọi người đều đang nhìn hắn như người ngoài hành tinh. Đúng là nhục không để đâu cho hết. Cơ mà hắn nói đúng mà, Cung đình đẹp thì đẹp thật. Rộng thì rộng thật. Nhưng mà hư hại trong chiến tranh cũng quá nhiều kia kìa. Hắn đâu có “ quăng bom “ đâu.
Lủi thủi bước vào giữa cung điện. Hắn choáng váng vì công nhận cung điện đẹp thiệt. Chỗ vua ngồi họp triều hắn còn thấy có mấy “ ông vua con “ đang tạo dáng trước ghế rồng. Bên cạnh thì ko có mấy ghế ngồi cho quan cận thần. Hắn nghĩ mà thương cho mấy ông quan ngày xưa. Chắc đứng họp triều nguyên buổi sáng cũng rã cái chân
Bên cạnh, ba hắn cũng đang chụp hình lia lịa. Hắn cũng nảy ra cái ý tưởng muốn làm “vua con“ xem nó như nào.
- Ba! Con cũng muốn mặc long bào đội nón vàng. Ba chụp cho con vài kiểu nhé,
- Uh. Để ba đi thuê đồ cho mày mặc- Nói rồi ba cũng chạy ra sau hậu viện thuê cho hắn một bộ đồ long bào. Hắn mặc vào nhìn cũng bảnh dữ lắm. Khác gì vua đâu.
Chờ tới lượt mình. Hắn cũng nhào lên ghế mà ngồi ngay ngắn như mấy ông vua Càn Long với Khang Hy hay ngồi khi mà hắn còn xem phim Trung Quốc. Chứ biết ngày xưa nhà vua Việt Nam mình ngồi như thế nào đâu
- 1 2 3…Chụp đấy nhé!- Ba hắn nói lớn.
- Hehe. Sao ba? Đẹp ko? Con coi xíu. – Hắn nhào ngay xuống hỏi.
- Ờ đẹp lắm. Rất ra dáng “ôn con“, à nhầm “vua con“.
- “…” (ôn con???)
Đang bực mình vì bị ba chơi xỏ thì có tiếng mấy cha thợ chụp ảnh đằng sau:
- Woa! Bác chụp đẹp ghê hén. Chụp răng mà tay ko run rứa?
- Woa. Thằng con trai bác chụp cũng ăn ảnh rứa hè? Hai bố con quê ở mô?
- “…”
- “…”
Cả 2 ba con đều choáng váng với cánh thợ này. Đưa người ta lên mây chứ cũng là một chiêu câu khách kiếm tiền của họ thôi. Ba hắn cũng cười cười mà đáp lại:
- Hai bố con tôi ở “dưới“ mới lên. Ngày xưa tôi cũng có chụp sơ sơ vài kiểu thôi ấy mà! – Ba hắn đùa.
- “…”
- “…”
Chả biết mấy cha thợ chụp ảnh nghĩ gì chứ lúc này hắn đã bò lăn bò càng trong bộ long bào mà cười nghiêng ngả rồi. Ba chơi câu này độc quá: “ở dưới mới lên “ =)).
Thấy ba hắn cũng không phải tay vừa. Mấy cha thợ chụp ảnh cũng cười cười rồi tìm cớ chuồn thẳng. Thật ra ngày
ThichDocTruyen.Yn.Lt
123›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
xưa sau giải phóng. Ba hắn là một tay chụp ảnh cũng thuộc hang chuyên nghiệp mà ít ai biết. Ba cũng bôn ba khắp các tỉnh thành tìm kiếm cảnh đẹp để chụp hình mà quên luôn cả gia đình. Mãi cho đến một ngày má ở nhà nhớ ba quá và cũng cần ba về để gánh vác chuyện gia đình thì được ông nội mách cho một cách mà đến giờ nhớ lại hắn vẫn còn buồn cười:
- Vợ thằng Chúc lấy cái áo của bố nó rồi mang lên “rang” cho tao. Thế nào nó cũng nhớ nhà mà về cho coi.- Ộng nội nói.
- Thầy(ngày xưa con dâu hay gọi ba chồng là thầy) lại mê tín dị đoan rồi. Ảnh về lúc nào thì về. Tự khắc ảnh cũng phải bò về sau khi khám phá chán thôi thầy ạ.
- Con cứ nói thế. Thầy chỉ nghĩ cho con với con của con thôi. Thằng Chúc đi cũng hai năm rồi chưa về chứ ít gì nữa. Con không nghe lời thầy thì thôi. Thầy không mê tín đâu. Ông bà mình dạy đó con gái ạ.
Má im lặng không nói. Nhưng trong mắt má lúc này. Nỗi buồn vì nhớ ba hiện lên thật rõ rệt. Ba là con cả trong gia đình, lại đi suốt như vậy. Một mình má gánh vác chuyện nhà bên nội và bên ngoại. Chắc má kiệt sức lắm. Rồi chả biết má lấy dũng khí đâu ra. Má lấy áo ba đi…rang thật. Chả biết má rang làm sao. Nhưng nghe nói là cái áo nó cháy đen thui. Và cũng chả biết điều đó có thành sự thật không. Mà hai tháng sau ba về thật. Từ đấy ba chả đi nữa, ^^!. Và cũng từ đấy. Ba bỏ luôn nghề nhiếp ảnh. Máy ảnh của ba thời đó và cho tới bây giờ. Vẫn là một máy ảnh chụp ảnh rất chất lượng. Không như mấy máy kỹ thuật số bây giờ.
Người đi phương xa lập nghiệp
Còn người ở lại nguyện lời hiệp thông
Đuổi được đám thợ chụp ảnh đi rồi. Hắn và ba hắn tiếp tục đi dạo quanh khu vực chính điện. Hắn phải thầm khâm phục người xưa xây nên được cung điện này nguy nga tráng lệ quá. Có đầy đủ những bức tượng long lân quy phụng được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ. Những cây cột gỗ dát vàng bự chà bá lửa nhìn mà choáng ngợp.
Dạo quanh ngắm hết cung điện. Hắn và ba lại vòng ra sau hậu cung. Cơ mà nhìn
nát quá. Chiến tranh cũng tàn phá dã man thật. Mấy bờ tường rào chia cắt các cung, gạch vữa đổ vỡ tràn lan. Có điện thì bị phá tan nát chả còn gì. Nhưng cũng có điện vẫn còn nguyên nét đẹp