Truyện Tình Yêu Học Trò - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Truyện Tình Yêu Học Trò (xem 1865)

Truyện Tình Yêu Học Trò

ủ nhật, thế là tôi đưa em đi lòng vòng qua mấy nơi rồi đưa em về. Trên đường về, em ôm lấy tôi làm tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, phải tự chủ lắm tôi mới đưa được em về nhà. Trước khi về đến nhà em, tôi dừng xe lại, em thấy thế hỏi tôi:
- Sao lại dừng xe thế anh?
- Quỳnh này, anh có chuyện muốn nói với em.
- Chuyện gì thế anh?
- Anh thích em, thực sự rất thích em. Em hãy làm bạn gái anh nhé.


Chap 7:


- Ơ, anh…
Em có vẻ hơi bất ngờ khi nghe tôi nói vậy.
- Em hãy trả lời anh đi.
Tôi vừa nói vừa cầm tay em như sợ em đi mất. Cảm giác lúc này của tôi thật hồi hộp, không biết em sẽ trả lời như nào. Tôi chỉ thấy em cúi xuống và hơi ngượng ngùng. Cuối cùng thì em cũng trả lời tôi:
- Em đồng ý.
Em nói giọng rất nhỏ, vừa đủ để tôi nghe thấy. Khỏi nói tôi sung sướng như nào khi nghe em nói như vậy, tôi ôm chặt lấy em, thì thầm vào tai em:
- Cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh cơ hội được yêu em.
- Em cũng yêu anh, ngốc ạ.
- Mình về thôi anh, muộn rồi.
Tôi đưa em về trước cửa nhà, chào tạm biệt em. Em bảo tôi về đi nhưng tôi nói muốn nhìn em thêm chút nữa. Em không nói mà chỉ cười mỉm, sau đó em chào tôi rồi bước vào nhà . Bóng em khuất sau cửa, tôi phóng xe về nhà, trong đầu quay cuồng hình ảnh của em, lúc em nhận lời yêu của tôi, tất cả thật nhanh chóng quá, cứ ngỡ như là mơ. Về nhà là tôi lăn ngay ra ngủ một cách ngon lành cho đến sáng luôn.
Sáng chủ nhật thức dậy, vừa mới mở mắt ra thì điện thoại đã kêu lên:
- Anh à, đi ăn sáng thôi anh, em đói quá rồi.
- Chờ anh tý, anh vừa ngủ dậy mà.
- Anh lười quá đi, ngủ nhiều quá thành con mèo đấy.
- Anh thành con mèo thì em có yêu anh không? Haha
- Anh mà thành mèo thì em sẽ là người đi tìm thuốc để biến anh trở lại bình thường: X
- Em ngốc quá, làm sao mà anh thành mèo được?
- Em ứ chịu đâu, ạnh trêu em. Hứ .
- Thôi, anh sai rồi, anh qua đưa em đi ăn sáng coi như là chuộc lỗi nhé. Hehe
Đến đây, tôi nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị đón em đi ăn: X . Cảm giác thật khác lạ, cuối cùng thì ngày mai tôi cũng có thể ưỡn ngực mà nói với mấy thằng bạn là tôi đã thoát khỏi kiếp FA. Mẹ bọn nó, xem lần này bọn mày còn trêu tao được không . Dắt cái xe ra, vừa mới ngồi lên xe, chưa kịp đi thì lại có điện thoại:
- Alo?
- T à? Còn nhớ mình không?
- Xin lỗi . Ai thế ạ?
- Hương đây .
- Hương nào nhỉ?
Đệch, trường lớp mình hàng đống Hương, làm sao mình nhớ hết được nhỉ?
- T không nhớ à, Hương học cùng T năm lớp 9 đó.
À, hóa ra là nhỏ ngồi cạnh mình năm cấp 2. Mà cũng nhanh thật, đã 3 năm trôi qua rồi, không biết nhỏ có thay đổi gì không nữa. Từ lúc lên cấp 3, tôi không còn liên lạc với nhỏ nữa, cũng không biết nhỏ đã chuyển đi học ở đâu.
- À, T nhớ rồi. Thế Hương gọi T có việc gì không?
- T có rảnh không, gặp Hương một chút nhé.
- Xin lỗi, tý nữa T phải đi ăn sáng cùng bạn rồi. Để khi khác nhé.
- Thế à, thế thì hẹn lần khác vậy.
Tôi nghe giọng Hương thoáng có chút thất vọng.
- Hương này, sao lại có số của T thế?
- Hương hỏi mấy đứa bạn của T đó, thế Hương không được có số của T à?
- Không, chỉ là T hỏi thế thôi. Bây giờ T phải đi rồi, hẹn Hương lúc khác nhé, khi nào rảnh T sẽ gọi.
Kết thúc cuộc gọi, tôi nhanh chóng đến chỗ Quỳnh, vừa đi vừa suy nghĩ về việc vừa qua. Sự việc thật lạ, người bạn sau 3 năm không gặp giờ lại đòi gặp mình, thật sự là không biết được như nào nữa. Thôi tạm gác chuyện đấy sang một bên, bây giờ là công việc mà một người bạn trai phải làm, đưa bạn gái đi ăn sáng . Có lẽ mọi chuyện sẽ rất êm đềm nếu như không có sự việc đó xảy ra…


Chap 8:


Vừa đến nhà em, cứ tưởng bố mẹ em không có nhà, tôi mở cửa hét toáng vào:
- Anh đến rồi đây.
Đệch, ai ngờ được là bố em ở nhà. Ông đang xem tivi, cũng may bố em tính tình hiền lành nên không làm gì tôi, chỉ hỏi tôi rằng:
- Chào cháu, cháu là bạn của Quỳnh hả.
- Dạ, dạ, vâng ạ…
Tôi lí nhí trả lời, trong bụng vẫn thấy xấu hổ vì lúc nãy hành động hơi quá.
- Bác ơi Quỳnh đi đâu rồi ạ.
- Nó vừa đi ra ngoài cùng bạn nó, chắc tý nữa về.
Trời ơi, em hẹn tôi ăn sáng thế mà lại bỏ đi đâu không biết, bây giờ đối mặt với bố em phải làm sao đây? Mà thôi kệ, nói chuyện lấy lòng bố vợ tương lai trước, biết đâu lại hay . Nghĩ như vậy nhưng đang bí cách mở màn thì may quá, bác ấy nói:
- Cháu biết uống rượu không, uống cùng bác nhé .
- Dạ, rượu cháu biết uống sơ sơ, mà cháu không uống nhiều được.
- Con trai phải mạnh mẽ lên chứ, nào, để bác vào lấy rượu bác cháu ta uống cùng nhau cho vui.
Thế là bác ấy đi vào bếp lấy rượu, bỏ lại mình tôi ngồi đấy. Mãi bây giờ tôi mới có cơ hội nhìn kĩ ngôi nhà của em, lúc nãy nhìn từ ngoài vào chỉ thấy được ngôi nhà 4 tầng khang trang. Ngôi nhà rất gọn gàng, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, bộ ghế sofa để giữa nhà, phía trước là cái tivi đời mới để cạnh 2 cái chậu hoa, ngoài ra còn mấy đồ trang trí nữa mà tôi không nhớ hết. Đang mải nhìn thì bố em đi ra, tay cầm theo chai vodka cùng mấy đồ ăn cùng. Nhìn chai rượu mà tôi nản luôn, từ bé đến giờ có biết uống rượu là gì đâu, lòng tự nghĩ quả này tự bóp mình cmnr
- Nào, bác cháu ta uống thôi.
Tôi từ từ rót rượu vào ly của bác và của tôi, tôi cố ý rót cho mình ít hơn, sợ uống nhiều quá không hết. Bố em thấy thế liền bảo:
- Sao thế, uống nhiều lên chứ.
Vừa nói bố em vừa rót thêm vào ly của tôi, nhìn cái ly gần đầy toàn rượu thì thôi rồi lượm ơi, chỉ sợ vừa cho vào đã phun ra, mất cái hình tượng với bố em quá. Nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng cố gắng phải uống cho hết ly rượu đó, không thì còn đâu sĩ diện con trai nữa
- Dạ cháu mời bác ạ.
Nói xong tôi nốc phát hết luôn, cảm giác thật khó chịu, vừa khe khé cổ vừa buồn nôn, tuy nhiên cũng cố kiềm chế để không nôn ra trước mặt bố em. Giả vờ bình tĩnh, tôi nói:
- Bác ơi, loại này uống được lắm ạ.
Nói thế thôi chứ tôi sợ bỏ mẹ, cứ lo bố em thấy tôi khen lại cho tôi uống phát nữa thì tôi chịu luôn. Nhưng cũng may, bố em thấy tôi có vẻ khó chịu khi uống rượu nên cũng không ép tôi uống nữa, bố em hỏi tôi:
- Cháu đến tìm Quỳnh có việc gì không?
- Dạ, cháu đến đưa Quỳnh đi ăn sáng thôi ạ.
- Thế cháu là bạn trai của con Quỳnh nhà bác à?
Nghe bác hỏi thế, tôi hơi ngượng, nhưng cũng không sao, đàn ông con trai với nhau mà, vì thế mà tôi cũng thấy thoải mái hơn và trả lời bố em:
- Dạ vâng ạ.
- Đã yêu nhau lâu chưa?
- Mới từ hôm qua thôi bác ạ.
- 2 đứa yêu nhau bác không cấm, chỉ cần 2 đứa không làm chểnh mảng việc học hành và cư xử cho đúng chuẩn mực là được rồi.
Hí hí, nghe bố em nói vậy, lòng tôi mừng thầm, vì lúc đầu cứ nghĩ là bố em sẽ phản đối chuyện chúng tôi yêu nhau cơ. Tôi ngồi nói chuyện với bác thêm một lúc nữa thì em về. Tôi xin phép bác đưa em đi ăn sáng. Trên đường đi em có hỏi tôi:
- Lúc nãy anh chờ em có lâu không?
- Không, anh ngồi nói chuyện với bố em, vui lắm.
- Em đi cùng con bạn ra chỗ shop quần áo xem đã có quần áo mới chưa, mải mê thế nào lại quên mất là anh đang chờ em. Em xin lỗi .
- Hứ, biết có lỗi thì phải làm gì không?
- Em biết rồi, để tý nữa em đền bù cho. Làm nũng quá đấy.
Nói rồi em ôm lấy tôi, một cái ôm đủ khiến tôi cảm nhận được hơi ấm, tình cảm của em giành cho tôi. Tôi cũng muốn ôm lại em lắm, nhưng mà nếu buô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trường học phù thủy

Sếp À! Tôi Yêu Sếp

Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 3