Đến lớp trong tâm trạng rất vui vẻ. Vừa vào lớp, thằng Ngọc đã kéo tôi ra một góc nói:
- Đậu má mày, mày tính hết rồi hả.
- Tính cái gì?
- Thì vụ tối qua đấy.
- À… cái đấy thì… thì mày cứ coi là như vậy đi.
- Được, tao muốn cảm ơn mày, vì mày mà hôm qua em Ly đồng ý làm bạn gái tao rồi.
- Đm, thế mà tao tưởng mày gọi tao ra để đấm tao, sợ vãi.
- Hờ hờ, đấm mày sao được, tao cảm ơn mày còn chưa hết mà.
- Biết thế thì khao tao ăn sáng đi.
- Được, tao đang vui, đi luôn.
Đang ăn phở, đột nhiên tôi có tin nhắn, mở ra xem: ” Cưng ơi, mua cho em cái bánh mì với hộp sữa đi: X “. Tôi nhắn lại trêu em: ” Ứ đâu, anh lại bị làm ôsin hả T_T “. “Ngoan, mua cho em đi nhé, hihi ” . Nói thật là tôi không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của em, thế là lại lọ mọ đi mua cho em . Tôi nói với thằng Ngọc:
- Ăn xong thì mày lên lớp trước đi, tao còn phải đi mua bánh mì nữa.
- Mua cho ai thế?
- Ai thì mày tự hiểu chứ.
- À, tao biết rồi. Hơ hơ.
- Cười cái gì, rồi mày cũng sẽ phải làm như tao thôi, cứ chờ đi
Nói xong, tôi đi trước để kịp mua bánh mì. Mua xong, tôi đem bánh và sữa lên lớp cho em. Vừa mới đến cửa lớp đã thấy ồn ào rồi, chắc bọn nó chú ý đến tôi. Sao cả lũ ai cũng nhìn tôi với ánh mắt như người ngoài hành tinh thế nhỉ, chỉ là đi đưa đồ ăn sáng cho bạn gái thôi mà, có cần phải bàn tán như thế không? Gọi em ra, tôi đưa bánh, sữa cho em, tranh thủ tôi hỏi:
- Sao bạn em nhìn anh ghê thế, híc
- Bọn nó biết anh là bạn trai em nên nhìn đó, hihi.
- Ô thế hả, thế bạn em có ai xinh không, giới thiệu cho anh nhé.
Em véo tôi một cái, nói:
- Ghét anh lắm.
Chợt cả lũ trong lớp ồ lên nhìn ra chỗ chúng tôi. Em chỉ biết đỏ mặt cúi xuống, còn tôi cũng chả biết làm gì hơn, cũng may lúc đấy thằng bạn đi trực tuần, nó gọi tôi đi cùng, chứ không chắc tôi đứng chôn chân ở đấy rồi . Về đến lớp, chợt nghe xôn xao bàn tán chuyện gì đó sôi nổi lắm, hóa ra là sắp đến ngày 20- 10 . Đệch, lại sắp đến ngày tiền của mình không cánh mà bay à, híc híc. Lũ con gái thì nói đủ mọi chuyện, nào là muốn được tặng hoa, tặng quà, tặng tiền… cái gì cũng thích, đúng là lắm chuyện. Tôi gọi cả lũ con trai trong lớp lại, hỏi bọn nó xem 20- 10 năm nay nên làm gì, bàn luận mãi cuối cùng cũng đưa ra được kết quả, đó là cả lũ góp tiền đi mua 25 bông hoa và 2 bó hoa về tặng. Vèo vèo một lúc thì 100k của tôi đã ra đi, tiếc quá . Thằng Tùng hỏi tôi:
- Sao đứng đần ra thế? Có định tặng em yêu của mày không đấy?
- Đm, mày hỏi thế thà không hỏi còn hơn, thế tao hỏi mày có định tặng gấu mày không?
- Tất nhiên là có rồi.
- Thế thì tao cũng như vậy.
- Mày tính tặng món gì được?
- Tao cũng chưa biết, để về suy nghĩ.
- Tao chắc lại như năm ngoái thôi.
- Thôi, đổi mới đi chứ, làm thế nó không chán chắc.
- Thế thì khi nào mày mua quà thì gọi tao đi với.
- Ờ, thế cũng được.
Trống báo hiệu giờ học bắt đầu, tôi vào chỗ ngồi chuẩn bị ngày học mới.
4 tiết học trôi qua nhanh chóng. Đến tiết 5 học Văn, đúng là như một cực hình, mắt tôi nó cứ biểu tình đòi được ngủ, lỡ đễnh nhìn ra cửa sổ một lúc rồi gục mặt ngủ lúc nào không hay. Cũng may là cô giáo dạy Văn hiền (vì vừa mới chuyển về trường mà) nên thấy tôi ngủ cũng chả nói gì, vẫn cứ giảng như bình thường. Ngủ được một giấc sướng lắm các thím ợ, đến lúc mở mắt ra, nhìn đồng hồ 12h, cả lớp đã ra về mẹ rồi, đậu má mấy thằng cờ hó này, không gọi tao dậy. Vừa bực vừa đói, tôi đứng dậy định ra về, chợt quay sang bên trái, ặc, ai đây, tôi thấy Quỳnh đang ngồi cạnh tôi, em chăm chú nhìn tôi không chớp mắt. Tôi ngần người ra nhìn em, im lặng một lúc sau tôi mới cất tiếng nói:
- Sao em lại ở đây thế?
- Tan học, em gọi điện nhờ anh chút việc, không thấy anh trả lời nên em xuống lớp anh xem như nào.
- Híc, tại anh học Văn buồn ngủ quá, vừa chợp mắt chút thì đã 12h rồi. Em chờ anh suốt nãy giờ hả.
- Vâng.
- Ngốc, lần sau không được làm như thế biết chưa, thấy anh ngủ quên thì phải gọi anh dậy, nhớ nhé.
- Em không đánh thức anh vì em muốn ngắm nhìn anh, em rất muốn nhìn anh khi anh ngủ. Em muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào trong tim em, em không muốn anh rời xa em.
Nói xong, em chợt bật khóc, tôi rất bất ngờ, không biết tại sao em lại khóc. Ôm em vào lòng, tôi nhẹ nhàng hỏi em:
- Nín đi em, kể cho anh chuyện gì đã xảy ra.
- Không có chuyện gì cả, chỉ vì em muốn gặp anh thôi, anh hãy cứ ôm em như này nhé, đừng bỏ em ra.
Tôi cứ ôm em như vậy, lòng không khỏi lo lắng, tôi rất muốn biết lí do tại sao em lại làm như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng không biết tại sao lúc đó tôi lại im lặng, chả biết làm gì hơn…
Chap 17:
Đưa em xuống bãi để xe, vừa đi vừa hỏi, mãi tôi mới biết được lí do em khóc. Em bảo:
- Chiều hôm qua, em vừa đi cùng lũ bạn về thì thấy anh ngồi cùng một chị, cười nói rất vui vẻ. Đáng lẽ em cũng quên rồi, tại sáng nay, sau khi anh đưa đồ ăn cho em, vừa quay sang thì con bạn nó gợi lại chuyện hôm qua, nó bảo là anh có dấu hiệu thích chị ấy. Thế là em lo lắm. Anh biết đấy, em không muốn mất anh mà.
- À, hóa ra là chuyện đấy hả?
Tôi chợt nhớ lại chuyện chiều hôm qua…
**Vừa ra sân cầu lông, bỗng tôi nhìn thấy bạn ấy, người mà hôm qua chạm mắt với tôi ấy, cũng đang đánh cầu ở đó. Tôi giả vờ bơ đi không biết, vẫn đánh bình thường cạnh bạn ấy . Đánh được tầm vài trận, đến 6h thì mệt quá đi ra ngoài nghỉ. Đang ngồi cạnh ghế đá lau mặt đầy mồ hôi, bỗng có người đưa cho tôi chai nước lạnh, thuận tay tôi cầm lấy luôn vì cứ nghĩ là mấy đứa anh đánh cùng tôi đưa cho. Chợt nghe tiếng cười ” hihi ” thì mới tá hỏa, quay mặt lại thì hóa ra không phải mấy anh tôi mà là bạn ấy. Trong tình cảnh đó đúng là tôi như biến thành pho tượng, đơ cả người. Miệng lắp bắp nói:
- Ơ, mình xin lỗi, tại…tại mình cứ tưởng là anh mình nên mình mới làm như vậy, cho mình xin lỗi.
Cũng may bạn ấy hiền nên không nói gì nhiều:
- Hì, không sao đâu, cho mình ngồi đây với nhé, mấy chỗ kia có người ngồi hết rồi.
- Được, bạn ngồi đi. Vừa nói tôi vừa run, lúc nãy hành động mất hình tượng vãi.
Để tạo bầu không khí thoải mái, tôi chủ động bắt chuyện trước:
- Bạn cũng đi đánh cầu ở đây hả, đã tập lâu chưa?
- Mình mới tập được hơn 1 tháng thôi à. Còn bạn đã tập lâu chưa?
- À, mình chơi từ năm lớp 9, đến nay cũng được 3 năm rồ.
- Thế hả, hihi. Chắc bạn đánh giỏi lắm nhỉ?
- Chuyện này mình cũng không biết nữa, vì trong đội mình nhiều người giỏi lắm, mình gọi là bình thường thôi. Hehe
- Nói chuyện nãy giờ mà chưa biết tên nhau, mình giới thiệu nhé . Mình tên là Quỳnh Anh.
- Còn mình tên T. Hehe. Gặp nhau một lần ở kì thi học sinh giỏi rồi nhỉ.
- Hihi. Bài làm hôm đó của mình khá là tốt, còn T làm bài như nào?
- Híc, theo T thì là tốt, còn đối với giám khảo thì T không biết, vì T còn thừa 30′ để chơi mà. Haha
- Thảo nào, lúc mình đang quay đi nhìn mọi người thì đã thấy T ngồi nghịch lung tung ở bàn trên rồi.
- Đấy là thói quen của T rồi, cứ làm bài xong là phải nghịch, không thì chán lắm à.
- À đúng rồi, có phải T học ở trường Chuyên đúng không?
- Phải.
- Thế thì T có thể giúp mình một chuyện không?
- Cứ nói đi, T giúp được mà.
- Chả là mình