Truyện Tình Học Trò - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Tình Học Trò (xem 2008)

Truyện Tình Học Trò

ã khó, ngoài ruộng trèo vào thì lại càng khó hơn vì nó thấp hơn nhiều. Vậy nên nó mới nhờ đến cái thuật “khinh công’ của tôi. Tôi hiểu ý thằng bạn tôi rồi!


Với sự trợ giúp của mấy thằng bạn, chẳng khó khăn gì tôi với thằng Dũng đã trèo được lên tường, đứng chênh vênh bên hàng chông sắt nhọn hoắt. May mà trại của bọn tôi cao, với lại muộn rồi nên ít người để ý, tôi nhảy xuống dưới, buộc can rượu vào sợi dây cho thằng Dũng kéo lên. Mặc dù có “khinh công” nhưng cũng phải đến lần thứ 4, thứ 5 tôi mới trèo lại vào được, cả đám nhìn nhau cười khà khà, đúng là toàn quỷ sứ!


Mấy đứa con gái cũng ko cản được bọn tôi nhưng bọn nó bắt uống trong “yên lặng và hòa bình”. Đây ko phải lần đầu tiên tôi nhậu nhẹt, bọn bạn tôi cũng thế, nhưng có lẽ vì hôm nay đang buồn nên uống nhanh lắm, tôi đã bắt đầu thấy choáng, bắt đầu uống càng nhiều hơn, ai cản cũng ko được


- Bọn mày kệ nó đi, cho nó uống, nó “giả vờ” vui vẻ nãy giờ chưa đủ sao? – thằng Cường nạt mấy đứa cản tôi


Tôi cầm ly lên mà cảm thấy bao nhiêu buồn phiền, chán nản cứ theo dòng rượu ùa về, càng uống càng thấy nhục nhã, đau lòng. Điều cuối cũng tôi nhớ là tôi lảm nhảm xin lỗi hết đứa này đứa khác, than phiền như dốc hết mọi thứ trong lòng và con Ngọc nhìn tôi rơm rớm nước mắt. Có lẽ lúc đấy nhìn tôi thảm lắm!


Tôi mở mắt ra mà thấy trong người uể oài, hơi thở vẫn còn mùi rượu, may mắn là ko đau đầu, cổ họng thì khô rát. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo hơn, tôi nhận ra một khung cảnh quen quen phía sau chiếc màn, là nhà con Ngọc, cái nhà mà bọn tôi làm trại ở đó. “ơ dcm, sao mình lại ở đây nhỉ?” – tôi tự hỏi và cố nhớ xem chuyện gì xảy ra mà tôi lại ở đây thì chẳng nhớ được gì hơn ngoài việc tôi say. Lò dò ra khỏi giường, tôi thấy trên bàn có ca nước và 1 mảnh giấy nhỏ, chẳng vội đọc, tôi bê ca nước làm 1 hơi hết nhẵn, thấy tỉnh tỉnh hơn chút.


“Em đi ra ngoài mua mấy thứ linh tinh, có đồ ăn cho anh ở trong bếp ấy” – tôi lẩm nhẩm đọc và nhận ra là chữ của bé Trang! “Sao lại là chữ bé Trang?” – tôi càng ngạc nhiên hơn và càng chẳng hiểu chuyện gì, đành phải đợi có người về cứu mạng thoát thân chứ biết làm sao nữa! Sao lại là chữ bé Trang? Mà tối qua mình về thế nào? Bây giờ là gần 9h, bé Trang nó ở đây từ khi nào? Mà bọn bạn tôi đâu?…Tôi tự hỏi hàng loạt câu hỏi và cố nhớ lại cái vụ nhậu nhẹt nhưng chẳng nhớ được gì, lại nhớ về chuyện tối qua, lại muốn uống, lại muốn say…


Một lúc sau tôi thấy có tiếng mở cổng, là bé Trang về
- Anh dậy rồi à? –Nó hỏi tôi từ ngoài sân
- Ừ! Sao anh ở đây? Mà sao em lại ở đây? – tôi hỏi luôn, đang tò mò mà
- Sao anh ở đây sao lại hỏi em?
- Say quá, chẳng nhớ gì! Thế em ở đây từ khi nào? – tôi tra hỏi
- Lúc sáng em ra trường tìm anh, chị Ngọc bảo em về đây trông anh. Còn lại em chẳng biết! Mà tối qua anh uống nhiều lắm hay sao? – Nó nhìn tôi hỏi lại
- Thế con Ngọc nó đưa chìa khóa cho em à?
- Vâng, chị ấy dẫn em về, bảo em ở đây trông khi nào anh dậy. Em ngồi mãi, vừa đi ra ngoài tí thì anh đã dậy rồi. Hì! – Nó nhăn nhở cười với tôi


“Chắc tối qua mấy đứa con gái đưa tôi về đây” – Phu“““““““! Tôi thở phào khi giải đáp được vài thắc mắc nhỏ, chẳng trả lời em Trang, ngồi dựa vào ghế, ngửa cổ nhắm mắt lại suy nghĩ đến những chuyện không vui


- Anh ăn sáng chưa? Chị ngọc để đồ trong bếp cho anh đấy! – bé Trang ngồi cạnh nhỏ nhẹ hỏi
- Ko muốn ăn! – tôi trả lời cụt lủn và trống không, vẫn giữ nguyên tư thế cũ
- Anh, chuyện…hôm qua là thật hả anh? Nhưng sao lại…? – Nó lắc lắc tay tôi hỏi nhỏ
- Thôi, đừng nhắc nữa! – tôi chán nản trả lời
- Em ko tin đâu! Em phải hỏi con Phương cho ra chuyện mới được! – nó giận dỗi
- Anh tưởng bạn em nói với em rồi? – tôi hỏi với cái giọng khá đểu
- Hôm qua nó chỉ bảo em sang xem anh thế nào. Em thấy nó buồn lắm. tưởng 2 người có chuyện gì, ai ngờ…– nó ngập ngừng
- Là thật hả anh? – Nó lại nhìn tôi hỏi
- Oh`, thật, anh thua rồi! – Tôi nói và thở dài, cố làm mặt thoải mái hơn
- Nhưng sao lại thế? Sao lại thế được? – bé Trang như vẫn chưa tin
- Thôi em đừng nói nữa đi, anh ko muốn nhắc đến chuyện đấy nữa, đủ nhục rồi! – tôi nói như quát nó


Hơ, chẳng biết vì nó cũng buồn hay là vì do tôi quát mà mắt nó đỏ hoe lên rồi nước mắt ở đâu tự dung chảy ra lăn dài trên má. Nó ko mếu, ko nói gì, cứ ngồi im vậy rồi nước mắt cũng tự động chảy ra thôi. Tôi thấy sợ nó quá!


- Này, anh xin lỗi, anh hơi to tiếng! – tôi dịu giọng dỗ nó
- Ko phải tại anh nói! Tại em tức con cái Phương thôi!
Ax ax, tôi còn chưa khóc mà nó tức ngồi khóc ngon lành vậy trời? Tôi sợ nó thật rồi!
- Tức cái gì? Yêu ai là quyền của người ta chứ em. Anh ko buồn thì thôi, em buồn gì chứ! – tôi cố nhe răng cười dụ nó
- Anh còn nói là ko buồn? Em biết thừa là anh muốn khóc như em mà không khóc được ấy!


“Ọc, cái con này nó đi guốc trong bụng tôi từ khi nào vậy trời?” – tôi nghĩ rồi lại ngồi phịch xuống ghế, thở dài như cũ.


- Thôi em về nhà hay ra trường đi! Anh về đây, về tắm rửa, thay đồ cái còn lên trường, chiều còn phải diễn nữa! – tôi lên lại dây cót sau 1 hồi im lặng
- Em đi với anh! – nó nói như trẻ con vậy
- Anh về nhà thay đồ, đi với anh làm gì?
- Kệ, chị Ngọc bảo em chờ đưa anh lại trường mà! – “ọc, nó mang cả con Ngọc ra dọa tôi”
- Thế để anh đưa em ra trường.
- Ko, đã bảo em đi với anh mà! – nó bị hâm thật rồi


Tôi nhăn mặt lườm nó nhưng nó thì cứ phụng phịu như trẻ con vậy, tôi đành chịu thua cho nó đi theo về nhà tôi.


- Về nhà cấm nói linh tinh với Mẹ anh đấy! – tôi phải dặn nó trước
- Em biết rồi! Còn phải dặn! – Nó ngồi sau ngoa ngoắt trả lời
- Mà anh này! – tự nhiên nó lại dịu giọng
- Gì?
- Anh có tin là Phương nó thích tên Tuấn thật ko?
- Anh đã bảo là em đừng nhắc đến nữa rồi cơ mà! – tôi gắt gỏng
- Ko, em ko tin đâu! Nhất định em phải hỏi cho ra chuện mới chịu! – nó cũng ko kém tôi
- Thế thì tùy em, còn muốn đi với anh thì làm ơn đừng có nhắc tới chuyện đó, anh ko nói lại lần nữa đâu! – Tôi lại nuốt đắng cấm đoán bé Trang


Cái con bé này đúng là ngây thơ thật, mà càng ngày nó càng ương giống tôi. Suốt cả đoạn đường từ lúc bị tôi nạt đến khi về nhà tôi nó chẳng nói rằng gì, nhưng về nhà tôi thì nó trở thành con người khác hẳn. Kể ra nó cũng đáng là 1 đứa con gái ngoan, lễ phép, biết nói chuyện và ko tỏ ra ngại ngùng giả tạo.


- Anh làm gì đấy? – Nó đang ngồi nhặt rau với Mẹ tôi thì ngước lên hỏi khi thất tôi quần đùi, cởi trần đi từ nhà ra
- Giết người! – tôi trả lời mà mặt lạnh tanh


Thật ra tôi thấy mệt mỏi quá, tối qua uống nhiều, sáng nay đạp xe 1 đoạn mà vẫn chưa thấy bớt nên vận động 1 tí cho nó ra mồ hôi. Tôi có 1 cái xà kép, 1 bao cát và 1 cái mộc nhân ở góc sân sau (cũng biết vài đòn lẻ võ vẽ do chú tôi dạy), chiều chiều tôi vẫn đấm đá nghịch ngợm thế. Nhưng hôm nay ko chỉ là để vận động, tôi muốn làm 1 cái gì đó để xả hết những buồn phiền trong người.


- Em đi xem! – Bé Trang nói rồi đứng dậy đi theo tôi. Tôi kệ! Mẹ tôi thì càng dửng dưng vì bà biết thừa là tôi sắp làm gì


Tôi ra sân sau đấm đá, hò hét như 1

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nửa đêm mẹ chồng lén bới thùng rác tìm thứ con dâu đã vứt, đến khi bà mang vào thì con dâu sợ hãi ngất lịm

Ly Hôn Vui Vẻ

Đồ ngốc! Anh yêu em

Truyện Tình Học Trò

Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 4