- Không có gì đáng lo cả, nếu thái độ của nó đúng như mày kể thì nó giả vờ suy nghĩ cho cao 1 tí vậy thôi, đứa con gái nào chả thế! – thằng T.Anh phán
- Đúng đấy! Đến anh Mạnh hồi trước tỏ tình, tớ cũng kết lắm rồi mà còn cho trồng cây mấy tháng trời nữa đấy! – con Tâm chấn an tôi
- Chúng mày khỏi phải lo, kiếm đéo đâu ra được thằng “đần” thế này để mà yêu nữa! Con đấy nó chẳng dám thả ra đâu! Giải tán! – thằng Cường làm 1 câu rồi cắp đít đi thẳng
Được bọn bạn tư vấn cho, tôi càng khẳng định là suy nghĩ của mình đúng. Vài ngày sau đó, tôi với em Phương vẫn rất bình thường, nếu ko muốn nói là thân mật hơn, tôi vẫn được nắm tay em ấy trong vài lần gặp mặt. Loanh quanh vài ngày rồi cũng đến tết, valentine năm nay cũng sau tết một chút luôn, càng tiện, đỡ phải lang thang nhiều! Tôi với bọn bạn đã có kế hoạch là mùng 4 tết sẽ tụ tập đi biển ăn chơi, đó cũng là ngày các anh, các chị họp lớp, được gặp lại nhiều người quen sẽ rất vui. Nhưng mục đích chính của tôi vẫn là được đi chơi với em Phương, được nghe thấy “câu trả lời ngọt ngào” từ em nó.
Thế rồi đời không như là mơ, 6 ngày nghỉ tết của tôi đã trở thành ác mộng, tôi sốt từ đêm 30, sốt cao đến nỗi mùng 1 tết tôi đã được đi xông…bệnh viện. Có lẽ do mấy ngày trước tết thu dọn nhà cửa, tôi cứ phong phanh, gió lạnh, nước lạnh cả ngày nên bị nhiễm. Cũng may người nhà tôi là bác sĩ, tôi không phải nằm lại cái nơi “kinh hoàng” ấy (tôi sợ bệnh viện lắm) nhưng 2 ngày nằm ở nhà, nước truyền như voi uống philatop mà sốt vẫn chẳng đỡ là bao, Bố Mẹ cũng khổ với tôi. (đến bây giờ, năm 1012, tôi đoán là hồi đấy tôi bị sốt virus)
Bạn bè cũng chỉ có con Ngọc là biết tôi đang nằm như “cún trú mưa” ở góc nhà, chắc nó có nói cho vài đứa nữa, mùng 4 tết thấy tụi nó ko đi biển mà kéo nhau ra nhà tôi, tôi thì cũng đã tạm đỡ hơn
- Mấy hôm nữa valentine rồi, mày lại giúp tao mua quà nhé! – tôi nằm trên giường nói với con Ngọc
- Xong hết rồi! Mày được bao nhiêu tiền mừng tuổi đưa hết đây! – nó vẫn tỉnh bơ ngồi ăn cam của tôi
- Chỉ có mày là lo cho tao nhất!
- Thôi, đừng có mà nịnh. Năm nay cho anh em chúng mày chơi độc 1 món như nhau! – nó vẫn tỉnh bơ ngồi bóc cam ăn
- Là sao?
- Đặt hàng con Tâm hết rồi, mấy thằng kia cũng đồng ý là mua quà giống nhau hết, thấy con Tâm khoe là có socola mới ngon lắm!
- À, ra vậy! – tôi hiểu rồi
- Mai học rồi, chắc mày éo đi được nhỉ? Mà mấy bữa nữa va – nên – thai rồi, bò được ko? – thằng Dũng từ ngoài vườn đi vào, miệng vẫn còn ngồm ngoàm quả gì đấy hỏi
- Đi éo gì, chắc Mẹ tao nhốt tao ở nhà còn lâu, thấy hôm qua đốt vàng mã, cái ông thầy xem cho tao bảo năm nay vận hạn éo gì đấy, đời khổ rồi! – tôi chán nản
- Thôi mày ở nhà cho nó khỏe hẳn đi đã, có gì tính sau! – con Ngọc gàn tôi
- Thế có gì valentine mà tao chưa đi học thì mày nhớ mò ra đây đấy nhá! – tôi dặn thằng Dũng
Đúng là cái số tôi nó đen như chó mực, 2 hôm sau tôi đã thấy đỡ đỡ hơn rồi, trốn Mẹ ra nhà ông chú ở đầu ngõ chơi, lúc về vội vội vàng vàng thế nào, vừa đi vừa nghĩ đến cái cảnh đi học gặp lại em Phương, mắt thì để lên trời nên bước hụt 1 cái…lộn cmn xuống ao, làm mấy hớp nước luôn. Về nhà đã ko những ko được quan tâm mà Mẹ tôi còn cho tôi ăn mấy cái chổi nữa, xui xẻo hết chỗ nói. Cũng may mà tôi ko bị ốm nặng thêm lắm, cũng sốt lại một chút nhưng ko cao bằng đợt đầu, cơ mà Mẹ tôi cấm cửa, cứ bắt ru rú trong nhà thêm vài ngày nữa, đến tận valentine.
Tôi thấy tình hình này ko ổn, mặc dù trong người đã khỏe hơn, tôi có thể đi lại chạy nhảy được rồi nhưng Mẹ tôi vẫn muốn “cấm cửa” 1 – 2 ngày nữa cho chắc. Tôi đành lén gọi điện cầu cứu thằng Dũng với con Ngọc, tối hôm đó nó ra nhà rủ tôi đi chơi 1 chút. Mặc dù Mẹ tôi ngăn cấm lắm nhưng trước thái độ cương quyết nhưng mềm dẻo hứa ngon hứa ngọt của tôi, Mẹ tôi cũng cho tôi đi “ra ngõ” 1 chút.
Tôi với thằng Dũng để con Ngọc và thằng Cường ở lại nhà 1 đứa bạn học chung gần nhà tôi (con Ngọc cũng chơi với bé đó) rồi 2 thằng nhắm hướng nhà em Phương thẳng tiến. Cũng may là thằng Dũng nó kiếm được cái xe máy của nhà nó nên ko phải lóc cóc xe đạp, cơ mà con Ngọc còn quá Mẹ tôi, nó bắt tôi mặc tới mấy cái áo khoác, nhìn tôi cứ như cục bông di động vậy.
- Stop, Stop! – tôi cuống cuồng bắt cu Dũng dừng lại khi nhận ra 1 người quen quen
- Clgt? – thằng Dũng cũng ngạc nhiên ko hiểu chuyện gì
- Anh Phong, anh Phong! – tôi gọi cái tên đầu trọc đang phì phèo điếu thuốc đi bộ ngược chiều
- Thằng nào đây? – Nó nheo mắt nhìn tôi trong bóng tối lờ mờ
- Em Hoàng này! Ko nhận ra à? – Tôi lột 2 cái mũ của cái áo khoác, nới bớt khăn ra
- DM mày mới ở Bắc cực về à? Bịt kín thế ai nhận ra!
- Úi giời, ốm cả tết nay rồi đó anh! – tôi than
- Mà mày đi đâu đây? – tên Phong vẫn cứ nhơn nhơn hỏi tôi
- Em đang tính ra nhà Phương, hôm nay là valentine mà anh! – tôi cười
- Bọn nó vừa tụ tập ở nhà tao này! Chả biết giờ đi đâu rồi, cũng có thể ra nhà con Phương chơi rồi!
- Sao lại tụ tập hôm nay? – tôi hơi ngạc nhiên
- Biết được, thấy lúc chiều 5 – 6 đứa nó kéo về nhà, bánh trái rùm beng, mới đi lúc nãy rồi!
- Thế giờ sao được? Hay anh dẫn bọn em ra nhá!
- DM ra nhà nó thằng anh nó ko xé xác mày ra, thằng đấy nó bị hâm đấy! Thôi về nhà rồi tao bảo đứa em nó đi gọi cho
Tôi với thằng Dũng mừng húm, 2 thằng đang bàn không biết ra đến nơi phải làm như thế nào thì lại gặp ngay được ông anh của bé Trang này, kể ra nhìn hắn vậy mà cũng tốt tính gớm! Tôi với thằng Dũng vào nhà nội bé Trang ngồi, tên Phong cứ bắt uống rượu nữa chứ, từ chối mãi cũng chuyển thành uống trà, chờ đứa em nó đi kiếm em Phương. Một lúc sau thì tôi thấy có người ở ngõ đi vào, chưa thấy dáng thì đã thấy cái loa phóng thanh của con Trang
- Anh Hoàng, lì xì của em đâu! – Nó hét từ ngõ rồi chạy vào
- Anh đã dặn em phải dịu dàng cơ mà, cứ oang oang lên là sao? – tôi nói khi nó ở cửa, người phía sau chắc là em Phương mới vào đến sân
- Ơ hay? Anh làm sao thế này? – Nó tròn mắt nhìn tôi
- Ốm! Chờ cô hỏi thăm thì chắc tôi xanh cỏ rồi!
- Thảo nào mấy nay ko thấy anh đi học, em cũng chẳng dám hỏi. Phương! Người yêu mày bị ốm sắp chết rồi này! – nó lại oang oang
Tôi thấy em Phương đi vào, chào mấy anh em tôi, em ấy liếc nhìn tôi rồi cũng hốt hoảng không kém gì bé Trang, nhưng có lẽ vì ngại nên chỉ bẽn lẽn ngồi ra ghế phía sau lưng tôi, ko nói gì cả. Mây người kia biết ý rủ nhau xuống bếp ăn…sắn luộc, để lại tôi với em Phương ở trên nhà, lúc này em nó mới chịu lại ngồi cạnh tôi
- Anh ốm sao ko nói gì cho em biết? – em nó giận dỗi
- Anh nằm lù lù ở nhà cả tuần nay, có ra khỏi cửa đâu mà nói với ai?
- Anh bị sao thế? Đã đỡ nhiều chưa? Em thấy anh xanh quá! – em ấy xót xa làm tôi cũng ấm lòng
- Tự nhiên sốt suốt từ hôm 30, giờ cũng sắp khỏi rồi mà Mẹ anh cứ bắt ở nhà…bla…bla…– Tôi bắt đầu than
- Em lại tưởng anh ghét em rồi tránh mặt luôn rồi? – em nó vẫn giận hờn
-
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹121314›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || ['>).p