Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full (xem 3628)

Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full

như mọi ngày. Trước giờ cơm vẫn là cả phòng nháo nhác tìm nơi trú ẩn, sợ cái côn vụt khỏi tay của cái thằng hâm mộ Lí Tiểu Long, sau giờ cơm tối sẽ được thưởng thức giọng hát và tiếng đàn của thằng nghệ sĩ Trung. Ván bài phân chia anh hùng thiên hạ và cuối cùng là học bài. Tôi vẫn tìm cho mình một cơ hội để nói chuyện rõ ràng với thằng Trung, nhưng hầu như không có, hoặc là vô tình để quên mất.


Sau vụ tôi mang theo bạn gái “ ra mắt” lên nhà Bác tôi thì tin tức cuối cùng cũng tới tai gia đình. Người đầu tiên cấp báo cho tôi biết lại chính là lão anh tôi:


- Nghe, gì đây, tôm ghé nhà rồng à!
- Tôm cua gì ở đây, mày sắp banh xác rồi thằng em ạ! – Kèm theo đó là một nụ cười không thể khả ố hơn.
- Có thể rõ ràng hơn chút nữa không?
- Nếu tao không nhầm thì tí nữa mày sẽ nhận được cuộc gọi từ nhị vị phụ huynh! – Nụ cười được nêm thêm gia vị đểu giả.
- Thì sao, bình thường vẫn gọi lên hỏi thăm sức khoẻ mà!
- Chuyện này khác, tình yêu tình báo của mày bị lộ tẩy rồi! – Một tràng cười dài khoái chí dài bất tận.


Tôi chợt giật mình, chắc có lẽ Bác tôi gọi về nói cái vụ tôi về muộn kí túc, chuyện đó thì tôi chẳng lo, nhưng cái chuyện “ra mắt” thì nghe có vẻ căng thẳng:


- Con bé nào đấy?
- Ông vớ vẩn quá đê, lo cho con bé của ông đê!
- Ê giận quá hoá hỗn mày, con bé nào?
- À, thì chị bé, thôi, quý anh vui lòng cúp máy cho thằng em còn tìm cách ứng phó.


Sau vài lời doạ lôi cổ về nhà, cho banh xác, khuyến mãi thêm nụ cười thoả mãn, ông anh tôi mới chịu dừng cuộc nắn gân tinh thần. Tôi ngồi diễn tập một mình trước những câu hỏi thông dụng nhất. Hai phút sau, chuông điện thoại như chuông báo cháy vang lên, hiển nhiên số là của Ba tôi.


- Con nghe ạ!
- Khoẻ không con? – Giọng Ba tôi chưa có dấu hiệu gì là tra khảo.


Hiển nhiên, tôi vẫn phải đáp theo cái giọng vẫn bình thường như mọi ngày. Kết thúc màn chào hỏi là vấn đề chính:


- Nghe Bác nói về Kí Túc Xá muộn à?
- Dạ, xe thủng xăm ạ!
- Xe ai mà thủng?
- Da…Dạ! – Tôi cứng lưỡi.


Cuối cùng đành phải khai nhận việc chở Thương đi học chung Anh Văn, Ba tôi im lặng lắng nghe, chẳng nói một câu gì, giây phút dài đằng đẵng.


- Lần sau có về muộn thì ghé về nhà Bác luôn nghe chưa!
- Dạ, vâng! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.


Sau đó là đến lượt Mẹ tôi tra hỏi, không đơn giản như Ba tôi, Mẹ tôi hỏi han đủ thứ, bạn như thế nào, rồi quan hệ ra sao, và nguy hiểm nhất là câu chốt hạ:


- Thấy Bác khen nó lắm mà!
- Ơ, dạ…bạn con mà, đứa nào mà chẳng tốt giống con trai Mẹ! – Tôi giở giọng nịnh nọt ra.
- Vâng, anh thì tốt rồi, yêu đương gì thì cũng ráng mà học hành!


Dặn dò vài câu xong, Mẹ tôi cúp máy, chí ít thì cuộc gọi điện này cũng không quá khủng khiếp như tôi tưởng tưởng, tất cả cũng chỉ tại yếu bóng vía bị lão anh tôi hù doạ.


Hiển nhiên, chuyện tôi và Thương vẫn duy trì theo một mối quan hệ bình thường, hơn bạn bè ở một chữ thân. Về phía tôi, có lẽ có hai lý do tồn tại quan trọng nhất. Việc với Yên, tuy không còn sâu đậm như lúc đầu, nhưng nó vẫn canh cánh trong lòng, và thực sự lúc này tôi chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối tình cảm khác. Thứ hai, Thương là người bạn khác giới thân thiết nhất với tôi ở môi trường đại học, khác với Bông Xù trên danh nghĩa em gái, thế nên đôi khi, tôi cũng không đủ tình cảm để nâng nó lên thành một vị thế khác. Việc tôi bị gán ghép cũng như việc bạn muốn đến một nơi nào đó, nhưng người ta lại ép bạn đến một nơi khác, trong khi hành trang của bạn không đủ phục vụ cho chuyến đi người ta ép vậy.


Về phía Thương, tôi cũng chẳng thấy có gì khác lạ, vẫn cứ ngồi sau lưng tôi, sẵn sàng cầm bút bi chọc vào lưng mỗi khi tôi say sưa giấc nồng trên bàn, hoặc là sẵn sàng cốc đầu tôi mỗi khi tôi ngơ ngác gặp phải kiến thức cũ với bộ mặt sát thủ nhất. Vẫn chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả. Đúng như những gì thằng quân sư quạt mo nhận định khi tôi lên chỗ nó chơi:


- Mày phải biết, khi yêu người ta sẽ có những hành động, lời nói đặc biệt!


Và không có gì đặc biệt thì chứng tỏ là cả hai đứa chẳng có gì? Chỉ có điều hình như tôi cũng bị biến thành cái máy nghiền kem không khác gì cô bạn và trình độ Anh Văn thì nhỉnh lên được một chút, dễ thấy hơn cả là tôi có thể ngồi cầm cuốn sách Anh Văn ra mà làm bài tập.


- Học chăm dữ mày! – Thằng Trung mở cửa bước vào phòng.
- Ờ, về sớm dữ, mày mới đi mà!
- Ờ, lên tới lớp thì được thông báo nghỉ!


Nó vứt cái cặp xuống giường, định đụng đến cây đàn Guitar thì tôi nhảy xuống rủ nó ra căn tin kí túc xá uống nước, hiển nhiên nó chẳng từ chối, giữa cái thời tiết oi bức.


- À, mát quá! – Nó khà lên một tiếng trong khi cái chai pepsi dễ vơi đến một nửa.
- Ờ, càng ngày càng nóng! – Tôi cầm cổ áo quạt phành phạch.
- Mày lôi tao ra đây nói chuyện về Thương à?
- Ờ…chẳng biết nói sao nữa.
- Chẳng phải tao đã bảo là tự nhiên rồi hay sao? – Vẻ mặt nó thật chẳng có gì đáng quan tâm cho lắm.
- Ờ.!
- Đấy, có phải thế là giống mày không, không giải thích nhiều!
- Tao vậy à?
- Ờ, thì là thế, tao mới vào cũng ngứa mắt kiểu đó lắm.


Hai thằng tôi phà phà cười. Cũng đúng thôi, trước giờ tôi vẫn sống theo cái kiểu “ ai nghĩ gì cũng mặc” nhưng đối với bạn bè, lại khác. Cần giải quyết những sự hiểu lầm dù nó chỉ mới là mầm mống trong tư tưởng. Nhưng có lẽ, cái đầu thằng nghệ sĩ không có mầm mống ấy.


- Thực ra thì tao cũng biết trước rồi, vì hai đứa đi và về hầu như cùng một lúc.
- Ừ, cũng chẳng biết nói sao cho mày hiểu.
- Nói làm gì, tao thấy bình thường nên không thèm hỏi mày ấy chứ!


Thế đấy, chuyện con trai với nhau, dễ giải quyết và rất đơn giản. Coi như bữa nước hôm nay, tôi mời nó chỉ vì cái tội “ đi học Anh Văn mà giấu nó”, vậy thôi.


- Này anh, anh đi học Anh Văn mà không nói em nhé?


Chuyện với con gái mới phức tạp, mới sáng sớm vào lớp Bông Xù đã gào lên như muốn vỡ cả một góc lớp vậy, mấy thằng trong lớp ngoái cổ lại nhìn đầy vẻ hả hê.


- Ờ thì, quên! – Tôi gãi đầu cười trừ.
- Thế mà anh rủ Thương đi nhé, không thương em út gì cả?


Bông Xù chẳng hề để ý, trước khi thằng Phong kịp đưa tay lên miệng suỵt nhắc nhở. Ba chúng tôi quay lại, đối chọi cả đống ánh mắt nhìn săm soi. Chỉ cần nhìn vào mắt chúng bạn thì mấy cái chữ:


“Hoá ra thằng này cũng chẳng phải tay vừa, tán gái à” hiện lên rõ mồn một.


Vào giờ học, cứ hễ mà chỗ chúng tôi có động tĩnh gì thì lập tức cả chục cái cặp mắt quay lại dòm ngó, hoặc chỉ cần Giảng viên gọi lớp trưởng lên nhận tài liệu photo cho các bạn, thì chúng nó cũng nhìn lây qua cả tôi và Thương. Và tất nhiên, nhìn Thương nhiều hơn nhìn tôi.


Thương chẳng để tâm, hoặc nói đúng ra chẳng biết thì đúng hơn, vẫn cứ cầm bút chọc tôi mỗi lần tôi gật gù chuẩn bị gục xuống bàn. Mỗi lần như thế, tôi chỉ cần rục rịch phản ứng hơi thái quá một chút là lại trở thành tâm điểm chú ý.


- Thế giờ em có học chung lớp với anh được không?
- Hết hạn rồi, dịp sau mới có lớp! – Tôi nhún vai.
- Vậy hả? – Bông Xù lí lắt khoác tay

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thiên Thần Nhỏ Của Tôi

Giả vờ thôi mà sao lại thành thật

Truyện Em Đã Là Thiên Thần

Cô Dâu Mạo Danh

Có những mối quan hệ càng thân thiết lại càng dễ chia xa