- Cảm ơn nhé!
- Không có gì, mình cũng chụp ké ảnh mà!
- À, à.! – Tôi tiến sát lại gần, khuôn mặt đầy vẻ manh động. Cô bạn cảm thấy điều chẳng lành bất giác lùi ra sau.
Tôi đưa hai tay đặt vào vai Thương, dùng chút sức còn lại đẩy cô bạn xuống biển. Thương té nhào xuống nước, sóng biển đánh vào người, đầu tóc cô bạn khẽ rối xù cả lên. Thương hai tay che mình trước những đợt sóng, tìm cách lên bờ, ngồi úp mặt xuống.
- Này, giỡn thôi mà, có…sao không?
- …!
- Này, xin lỗi thôi, gì mà…! – Tôi bắt đầu bối rối.
Thương vùng dậy, dùng hai tay đẩy tôi té nhào xuống nước:
- Ha ha…! – Cô nàng cười có vẻ khoái chí.
Tôi vùng dậy, vuốt mặt, ngẩn người trước mưu ma chước quỷ của cô bạn. Thương đứng một tay chống nạnh, mái tóc vấn cao nay thả dài, đôi mắt trong veo:
- Huề nhé!
- Huề à, đùa!
Thương lè lưỡi chạy biến đi nhập hội với Bông Xù, để mặc tôi nhìn đằng sau, mặc luôn sóng biển đánh vào người. Tôi vốc nước rửa cát dính vào người, rồi cũng lật đật chạy lại với tụi bạn thi kéo co.
- Một hai ba!
Tôi nghiến răng trèo trẹo, cố gắng nắm thật chặt cái dây thừng ra sức kéo mạnh, khiến thằng Phong cũng phải đưa cái mặt nó ra xa vì sợ. Thương với Bông Xù ở trước mặt tôi cũng cười khúc khích.
Kéo co dưới nước đúng thật là phải dùng toàn bộ sức mạnh cơ bắp, bởi vì di chuyển dưới nước tốn rất nhiều sức. Thế nên sau một hồi lâu giành qua giật lại, cái khăn quàng ở giữa vẫn cân bằng, chẳng hể dịch chuyển.
- Nghe tao! – Tôi thều thào.
- Nghe gì? – Mấy đứa quay đầu lại, tay vẫn cố gắng giữ giây.
- Đếm đến ba, buông tay!
- Ok, chơi tới bến! – Thằng Hùng đội trưởng đội banh nháy mắt đồng ý.
Tôi cố định vừa giọng, dõng dạc đếm.
- Một Hai, Ba…!
Sau tiếng đếm là hàng loạt tiếng
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹111213›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
tủm khi cả đống người rơi xuống nước. Tôi mất thăng bằng, trời xanh đảo lộn quay cuồng, rồi bọt nước văng lên, rồi cả người chìm vào màu đục của nước biển. Đoàn người đè lên nhau ngả xuống nước. Tôi chỉ thấy cái băng đô trên tay người đè trên tôi.
Hoá ra, bên tôi âm mưu thả dây, thì bên kia cũng vậy, kết cục cả hai hãm hại lẫn nhau, té ào xuống nước. Ông anh trọng tài chỉ còn nước lắc đầu trước những âm mưu kinh hoàng.
- Này, anh nhường em hộp cơm đi, em không ăn cá đâu! – Bông Xù nhõng nhẽo.
Tôi cười trừ với cô em gái, đổi hộp cơm. Thương cũng đẩy hộp cơm lại về phía tôi.
- Đổi với Thương đi, Thương không ăn thịt đâu!
Tôi nheo mắt tỏ ý nghi ngờ.
- Thật đấy!
- Thật hả?
Tôi chia phần thức ăn của tôi ra làm hai, một phần đưa vào hộp của Thương, rồi chia đôi miếng sườn trong hộp cơm của Thương, chuyển vào hộp cơm mình.
- Em cũng đổi! – Bông Xù nhất quyết kì kèo với anh trai.
Thế là ba chúng tôi lại tự chia phần thức ăn của mình ra làm ba, chia cho nhau. Cứ thế cứ vừa ăn vừa cười.
Tôi đi lang thanh dọc bãi biển đêm, nước lùa vào chân mát rượi. Đi mãi, thơ thẩn trên những nền cát ướt mềm.Trên bầu trời, thưa thớt ánh trăng chiếu xuống, không khí bình yên như một giấc mơ. Ở ngoài kia, sóng biển rì rào hoà chung với những đợt gió rít lên từng hồi không làm tôi sợ hãi, trái lại nó có cái gì đó rất là quen thuộc.
Đút hai tay vào túi quần, tôi một mình tản bộ trên con đường của riêng mình. Tiếng loa ở trại vọng ra đầy vẻ kích thích. Chắc giờ này, mọi người đang vui vẻ thi phần hoá trang nên chẳng có ai ra ngăn cả tôi cả.
Dừng chân trên một bãi đá lớn, tôi ngả mình nằm trên tảng đá. Cái mát lạnh từ tảng đá thẩm thấu qua làn da khiến tôi rùng mình. Nhắm mắt, hương vị mặn mà của biển quấn quanh mũi.
- Dám té nước vào Dung à?
- Ừ, thì dám đấy, làm gì nào!
- Để đấy, biết tay! – Dung chụm hai tay, hất những giọt nước long lanh vào người tôi.
- Này, anh trai, nghĩ gì mà cười thế?
Giọng Bông Xù khẽ vang lên bên tai, khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Hoá ra là tôi mơ.
- Không có gì, mà sao em ra đây!
- Không thấy anh đâu nên em kiếm!
Tôi lại ngả người nằm trên tảng đá, Bông Xù kế bên, hai tay bó gối ngồi ngắm trăng.
- Anh kể cho em nghe chuyện gì đó đi!
- Kể chuyện gì giờ? – Tôi nhắm mắt lim dim.
- Chuyện gì cũng được, kể cho em bớt nhớ anh Hai! – Giọng Bông Xù bồi hồi.
Tôi hiển nhiên không thể từ chối, mở mắt ngước nhìn ánh trăng. Chẳng thể nào tìm được một câu chuyện hay vào lúc này.
- Giờ anh Ba sẽ kể cho em nghe!
Bông Xù ngồi im, khuôn mặt cũng bớt đi nỗi buồn lắng nghe.
- Ngày xửa ngày xưa…!
- Ơ, chuyện cổ tích à? – Bông Xù giãy nảy phản ứng.
- Cổ tích nào, có nghe không!
Bông Xù ngồi im, tập trung chăm chú. Tôi hắng giọng, hít một hơi, vận nội công.
- Ngày xửa ngày xưa, trên bờ biển tối om, trời không trăng không sao. Siêu nhân Gao cũng không có…
Bông Xù đưa mắt nhìn tôi, định hỏi sao lại có siêu nhân Gao ở đây, nhưng sợ mất cảm hứng nên chăm chú lắng nghe tiếp.
- Có chàng hoàng tử với Công chúa đi dạo trên bờ biễn. Họ đang tung tăng nắm tay nhau thì bỗng nhiên Công chúa thét lớn lên:” Quái Vật”.!
- Có thật à anh!
- Không, tất nhiên là không, chỉ là cái vỏ chai nhựa dạt vào bờ thôi.
- Xí, anh vô duyên quá!
Tôi không chú ý, tiếp tục câu chuyện:
- Chàng hoàng tử động viên Công chúa, rồi họ tiếp tục đi, đi mãi, cứ đi trên bờ cát dài.
- Rồi sao nữa? – Bông Xù tò mò.
- Rồi hết, vì lúc đó họ đi vào đêm tối, chẳng ai thấy họ nữa. – Tôi nhún vai.
- Vô duyên không? – Bông Xù hai tay chống nạnh, tức anh ách. Tôi phì cười đắc chí.
- Thế rồi sao, họ hạnh phúc thế thôi hả?
- Không, rồi chàng hoàng tử yêu công chúa khác! – Tôi thở dài.
- Anh nữa, lại vô duyên.
- Thật mà…! – Tôi bĩu môi.
- Rồi họ hạnh phúc với nhau!
- Không luôn, rồi chàng hoàng tử chẳng yêu ai nữa cả.
Bông Xù nhéo tôi một cái ngang hông, đau thấu xương, tôi bật dậy la oai oái.
- Cả đời em, chưa thấy truyện nào công chúa không được lấy hoàng tử.
- Hề hề, truyện của anh nó phải khác chứ…!
Bông Xù không thèm nói chuyện với tôi, lôi ra cái vỏ ốc chẳng biết kiếm được từ đâu, áp tai vào nghe, khẽ mỉm cười. Có lẽ tiếng sáo vi vu, hợp âm của biển là bản tình ca hay nhất mà Bông Xù muốn được nghe. Tôi nhìn cô em gái, đôi mắt buồn rười rượi.
“Thằng Hoàng tử giờ đang ngồi ở đây này”!
Trong câu chuyện cổ tích có siêu nhân Gao ấy, thằng Hoàng tử chẳng bao giờ đến được với bất kì người công chúa nào. Có lẽ đúng như Bông Xù nhận xét “ quá vô duyên”. Có lẽ duyên số thằng Hoàng tử ấy chưa đến, hoặc hai cô công chúa ấy không phải là người mà nó tìm kiếm.
Trong đêm tối, biển vẫn rì rào, như người kể tình ca.!
CHAP 14:
Trăng nhô ra k