- Thế sao trên trường hiền lắm cơ mà, khó gần thôi! – Bông Xù nhìn tôi ngạc nhiên.
- Hơi lầm lì, ngông lắm! – Thương hùa theo.
- Ôi, tin gì nó, nó giả bộ tài lắm! – Thằng Linh vẹo lại trầm ngâm.
- Nó lừa tình đấy! – Thằng Nhân đen lại cố tình tỏ ra thật thà, kiểu như muốn giúp cô bạn tránh xa thằng khốn nạn là tôi ngồi đây.
Nói chung là tôi ngồi im chịu trận, và hơi hối hận vì dẫn theo hai cô bạn này theo, để mình phải im lặng chịu nhục.
Buổi trưa, là màn liên hoan lẩu vui bất tận.Do quân số bạn cấp III đông hơn nên chủ yếu là ôn lại kỉ niệm xưa. Tôi không muốn Thương và Bông Xù lạ lẫm nên thường gắp thức ăn cho hai cô bạn. Gắp cho Bông Xù thì không sao, còn với Thương mới là cả vấn đề. Cứ giáp mặt cô nàng là hai đứa tôi không hẹn nhau, mặt đỏ tía cả lên.
Cuối cùng, lũ quỷ sứ cũng bịn rịn ra về.
- Ê, chủ nhật này sao, lên họp nhóm!
- Để tuần sau đi, tao đang bận mà Vẹo!
- Bận gì mày?
- Cắm trại!
Chúng nó có vẻ đuổi giết tôi đến tận cùng, nhìn Thương ánh mắt đầy vẻ quỷ dị.
- Rồi, hiểu hiểu, thành toàn cho mày!
Mấy đứa bạn khuất dạng, tôi và Thương đưa Bông Xù ra bến xe bus tiễn cô nàng về. Cũng y như lúc trước, cô em gái tôi phải thò đầu ra khỏi cửa sổ vẫy tay chào rồi mới chịu ngồi yên trên ghế.
Dọc đường đi, tôi chả dám nói với Thương câu nào, hậu quả của việc lũ bạn xuống thăm.
- Hồi đi học Tín quậy vậy à?
- Chút chút thôi!
- Chọc cô khóc?
- Ờ…thì, tại cô dễ xúc động vậy mà! – Tôi nhún vai.
Thương bắt đầu tra tấn tôi bằng một loạt câu hỏi để xác nhận lại sự thật mấy thằng bạn tung ra. Tôi thì vừa cười, vừa trả lời lấp lửng. Cũng may chúng nó chưa khai ra hết về Dung và Yên, không thì tôi dám cá rằng Thương cũng bắt tôi kể ngọn ngành mất.
- Này, đi đâu đó!
- Ăn kem.!
- Không chán hở?
- Không, Thương khao Tín!
- Nhưng mà no…! – Tôi nhìn cái bụng căng tròn, quả thực không thể nhét thêm bất cứ thứ gì nữa.
- Con trai mà yếu vậy…!
Thế là vì danh dự con trai, tôi đành phải bám sát cô nàng vào cái quán kem quen thuộc trong kí túc. Nói thật là vì danh dự con trai không muốn thua con gái, nhất là khoản ăn uống, chứ không phải tôi vì mấy ly kem đâu nhé.
- Này…! – Thương dừng lại đột ngột hỏi tôi.
- Sao…? – Tôi đang mơ màng thì choàng tỉnh.
- Qua Tết đi học Anh Văn với Thương đi!
Tôi đắn đo trước đề nghị của Thương. Học Anh Văn thì tốt thôi, nhưng bản thân vừa mới thoát được bảy năm mài anh văn, cái môn mà tôi cực kì sợ hãi. Chưa kể, vào học kì sau, trường của tôi cũng bắt đầu dạy môn Anh Văn. Giờ thêm cái học thêm nữa thì đúng là quá khó cho tôi.
- Đi…! – giọng Thương năn nỉ.
- Để xem đã…!
- Xem gì nữa, học Anh Văn với Thương đi, không thì chán lắm…!
- Không phải Thương muốn học à?
- Không, bị ép buộc đó…!
Tôi thần người, hơi do dự, Thương bồi thêm cú chót.
- Thì coi như bảo vệ Thương đi học!
- Ặc, tự tin vậy, Thương có vứt rađ ấy cũng không ai thèm làm gì đâu!
- Xí…!
Cuối cùng, tôi cũng phải gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Thương, mặc cho chưa biết sẽ học ở đâu, học trường nào nữa. Chắc mà Ba Mẹ tôi nghe đến việc tôi đi học thêm Anh Văn, không biết sẽ mừng đến cỡ nào nữa. Trước giờ có ép buộc, doạ nạt cỡ nào, tôi thuỷ chung đều lắc đầu trước các lớp Ngoại ngữ thêm.
Hai đứa tôi về đến kí túc xá thì chia nhau ra đi hai hướng, tất cả bởi cái nội quy, nam sinh viên không được bén mảng sang bên phòng nữ. Thương mỉm cười vui vẻ vẫy tay chào tôi trước cửa phòng.
Buổi tối, sau giờ ăn cơm, phòng chúng tôi nổi hứng đánh bài cá cược chầu nước ngọt và bánh mì. Tôi hiển nhiên không bao giờ vắng mặt. Đang say sưa giữ vững phong độ vì thằng Tuấn bám rất sát phía sau, cạnh tranh cho vị trí không phải trả tiền, điện thoại tôi lại reo lên.
- Dung hả?
- Sao hôm nay vui không?
- Sao Dung không xuống chơi? – Tô iép má vào chiếc điện thoại, hai tay xếp bài.
- Heo kìa, đánh không mày! – ThằngTuấn không đủ kiên nhẫn, thấy tôi lề mề trong tình trạng gay cấn nên hét ầm lên. Hiển nhiên, Dung nghe thấy.
- Đang đánh bài hả?
- Ừ, đang chơi vui thôi!
- Vậy, tí nữa gọi lại cho nha…!
- Ấy, không sao đâu, đánh vui thôi mà! – Tôi thả tứ quý mười xuống trước cái mặt méo xẹo của thằng Tuấn, đồng thời ra ký hiệu cho nó im lặng.
Hoá ra hôm nay Dung cũng xuống kí túc chơi với đám bạn, nhưng vì bận công tác Đoàn Hội đột xuất trên trường nên vắng mặt. Đúng là con người thích hoạt động, thấy cái gì cũng muốn làm. Cô nàng luôn tràn đầy nhiệt huyết, chứ không phải là kẻ lười biếng như tôi.
- Nghe mấy bạn nói Tín có người yêu mới rồi à! – Dung cười tươi, làm tôi cảm thấy hơi sợ.
- Nghe gì tin tầm phào, tụi nó nói bậy đấy!
- Chứ không phải sợ Dung ghen à? – Cô nàng lại hóm hỉnh đột xuất.
- Giờ thì không sợ nữa rồi!
Hai đứa tôi cùng cười phá lên. Bởi có lẽ chúng tôi đã qua cái thời kì dành cho nhau tất cả những sự quan tâm lẫn yêu thương rồi, những câu nói như vậy, chẳng khác gì những câu chọc ghẹo của những người bạn lâu nay dành cho nhau.
Tình cảm đó là sự chân thật, sự quan tâm đơn thuần. Nhưng theo thời gian, nó đã trở thành một kỉ niệm, nó không đủ lớn ở hiện tại để có thể kéo Dung với tôi trở lại như xưa. Một cái kết tuy không viên mãn, nhưng ngọt ngào.
- Cẩn thận nhé! – Dung đột nhiên trầm giọng.
- Cẩn thận gì cơ? – Tôi thả bài chặn thằng Tuấn lại, vừa chăm chú lắng nghe Dung.
- Coi chừng bị thích nữa, hồn bị bắt mất đấy!
- Yên tâm đi mà, hồn này chết rồi, khó lay động lắm! – Tôi vừa cười vừa chắc nịch giọng nói.
- Ừ, tưởng Tín chủ nhật này lên chơi, ai ngờ bận mất rồi, chán ghê!
- Không sao đâu, dịp khác đi! – Tôi lại phải nhăn nhó khẽ hỏi thằng Việt xem đã đến lượt của ai rồi.
- Vậy thôi, Dung học bài đã, dịp khác nha! – Tiếng tút tút vang lên đầu dây bên kia. Dung đã tắt máy.
Kết cục ván bài hôm đó, gió đổi chiều sau khi tôi nhận cú điện thoại của Dung. Tôi cán đích ở vị trí thứ ba, cuối cùng là thằng Trung. Thằng Tuấn nhìn tôi cười sằng sặc trước cái cách mà nó lội ngượcdòng ngoạn mục.
Mặc cho nó cười hả hê thưởng thức nước ngọt và bánh mì do tôi và thằng Trung mua, tôi leo lên giường mở giáo trình ra xem và làm bài tập, chẳng thèm chấp. Điện thoại tôi hôm nay bỗng rộn ràng lạ thường.
“Nè, em đi ngủ đây”! – Tin nhắn của Bông Xù.
“Ờ, vậy em ngủ đi”!
“Anh không biết chúc em ngủ ngon à?”.
“Mơ thấy ác mộng cho chừa”. – Tôi khoái chí nhắn lại.
“Này, lại đánh bài đó hả?”.
“Sao em biết?” – Tôi hấp tấp nhắn lại.
“Ầm ầm lên mà sao không biết, đến phòng Thương còn nghe này!”.
Tôi chết điếng người vì cái tin nhắn nhầm trước. Đinh ninh cứ tưởng là tin nhắn của Bông Xù, hoá ra là của Thương.
“Giải lao ấy mà!”.
“Nhớ là đi học với Thương đấy!”.
“Nhớ rồi!”.
Tôi ngồi trên lách cách nhắn tin, khẽ dòm đầu qua cái cửa sổ. Ở phòng đối diện, Thương c