Tôi quay lại lấy tay kẹp cổ thằng bạn đi về phòng, mặc cho thằng Tuấn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
CHAP 6: KẺ LẠ TRONG LỚP.
Có vẻ như việc tôi không từ mà biệt khiến thằng Trung trở nên khó chịu, nó cũng chả thân thích với tôi như trước nữa. Mặc cho mấy bà tám phòng bên thấy mặt tôi là tránh mặt, chán đến nổi chẳng thèm chê bai thì nó cũng chẳng còn ra mặt mà bênh vực thêm một câu nào.
Nó giận tôi, còn tôi đơn giản coi nó như một thằng con nít, giận vì mấy chuyện không đâu.
Lúc ấy ngoài thằng Tuấn với thằng Việt ra, tôi cũng ít khi bắt chuyện với ai nữa. Thằng Khánh cứ đi học về là nó chơi game giải lao, còn thằng Sơn thì lúc nào cũng cắm cúi bài vở. Dần dần, phòng chúng tôi dẹp luôn cái trò đánh bài công khai chống đối.
Cũng may mắn trên trường, nó không đến nổi chán nản như thế. Lớp chúng tôi đăng kí những hai đội banh để tham gia giải khoa, vì luật không giới hạn số lượng đội bóng tham dự. Thế nên chúng nó thách thức nhau đá thử để kiểm thử đội hình.
Chiều ngày thứ tư, vừa hết tiết là lớp ào hết cả ra sân, thằng nào cũng thủ sẵn giày đá banh mang theo từ trước. Đá sân bảy người nên cầu thủ thì ít mà khán giả thì nhiều.
Tôi không được đá, chỉ để ở ngoài ngồi ghế đá dự bị. Thương ngồi cạnh tôi xem nội chiến.
- Cậu cũng thích đá banh à? – Tôi quay sang hỏi.
- Không thích lắm!
- Thế sao lúc nào trên sân kí túc xá cũng thấy…?
- Không có gì làm mà! – Thương nhoẻn miệng cười.
Lớp chúng tôi có khá nhiều cô bạn dễ thương duyên dáng, điều đó làm động lực cho mấy thằng cầu thủ bung hết sức ra đá, buồn cười nhất là cái cảnh có mấy ông tướng vừa đá vừa liếc ra ngoài nhìn trộm nữ cổ động viên. Nhưng mới được một lúc, nhiều thằng đã thở dốc ra, hai tay chống đầu gối tranh thủ thở. Đến như ông thủ môn đội tôi cũng đưa tay quệt mồ hôi liên tục.
Mười lăm phút, mành lưới đội tôi rung lên hai lần. Buộc cái thằng to miệng nhất đội, cũng là thằng đá hay nhất phải hét thay người.
- Ê, bạn gì ơi?
- Gọi Tín kìa? – Thương nhắc tôi. Tôi quay lại nhìn đội trưởng.
- Thay số tám đi!
Thằng vừa được thay ra sân to như hộ pháp, dễ phải gấp rưỡi tôi mất, nó thở dốc và mặt tái mét vì vận động quá sức. Cả lớp ồ lên khi thấy tôi vào sân.
- Ê, học lớp mình à?
- Nó tên gì nhỉ?
Bọn bạn thắc mắc cũng phải, ngày đi học tôi thường lầm lì ngồi ở gần cuối lớp, chẳng bắt chuyện với ai, hết giờ là như mộ tcái máy bắt tuyến xe bus số 10. Giữa tôi và lớp, may ra có Thương là mối dây liên lạc duy nhất.
Bỗng, bóng vụt qua chân tôi, thằng bạn cùng đội chuyền bóng đúng lúc tôi đang lơ mơ suy nghĩ.
- Thế mà cũng không đỡ được, tập trung coi! – Thằng đội trưởng hét muốn banh cả màng nhĩ.
“Ừ, thì nghiêm túc”.
Tôi đuổi theo đối thủ, en vai, tắc banh. Nó khá yếu nên mất đà, trả lại bóng cho tôi. Tôi dốc bóng, giả chuyền cho thằng đội trưởng đang xin banh, ngoặt sang hướng khác qua một thằng nữa. Sân khá tồi nên bóng ra gần sát đường biên, tôi xoay compa kéo banh xuống góc, kịp tạt một đường hú hoạ.
Thằng tiền đạo nhảy lên đánh đầu, bóng đập xà ngang bay ra ngoài, trong cái ồ tiếc nuối của khán giả.
Tôi vào sân, thi đấu tốt hơn thằng bạn số tám, nên thế trận khá cân bằng. Đến khi thằng lớp trưởng báo hết giờ, tỉ số sát nút khi đội tôi thua 1- 2.
- Mày tên gì thế? – Thằng đội trưởng hất hàm.
- Tín! – Tôi tỉnh bơ đáp.
- Lần sau mày đá chính nhé!
Tôi gật đầu đáp rồi bỏ đi.
Tôi đi lại chỗ để đồ ở ghế đá. Lau mồ hôi và thay giày, thì một đám đã kéo lại.
- Bạn tên gì vậy?
- Ơ…Tín!
- Bắt tay làm quen nhé! – Thằng lớp trưởng có vẻ hiền lành chìa tay ra. Tôi cũng xã giao đưa tay ra đáp lại. Tôi biết nó là lớp trưởng vì thấy mấy lần nó đứng lên thông báo trước lớp mấy cái giảng viên dặn dò.
- Bạn lớp trưởng bắt tay tớ cũng bắt!
Cô bạn vừa lên tiếng là một cô bạn khá nổi ở lớp tôi. Thỉnh thoảng trong lớp tôi vẫn nghe mấy thằng ngồi gần nói về cô bạn .Chúng nó gọi là Bông xù. Tôi hơi ngại chìa tay ra bắt tay Bông Xù.
Bông Xù khá cao, mái tóc như cái tên, được làm theo kiểu hơi xù. Khuôn mặt gọn, nước da trắng, trông rất ưa nhìn. Nói chung là một cô gái đẹp, khoẻ khắn trong chiếc áo sơ mi sọc nhiều màu, quần jean, giày và chiếc balo đeo đằng sau.
- Mình tên Phong! – Thằng lớp trưởng vỗ vai tôi.
- Ừ, mình nhớ rồi! – Tôi mỉm cười với nó.
Đấy là kiểu làm quen của sinh viên, rất nhanh và gọn, không màu mè, nghiêm trọng. Chỉ đơn giản là một cái bắt tay thân thiện.
Đường về kí túc, tôi và Thương đi bên cạnh nhau. Nếu như mấy tháng trước, tôi chẳng bao giờ nghĩ là sẽ có cảnh tượng này.
- Thấy chưa, lớp mình vui mà!
- Ừ! – Tôi xốc lại cái balo đồng tình.
Thương đi bên cạnh tôi, nói nhiều về mọi thứ,về những cuốn sách, về những tác giả mà tôi hoàn toàn mù tịt. Những cuốn tiểu thuyết mà tôi chưa bao giờ đọc được quá một trang.
- Cậu không biết à?
- Tớ không thích!
- Đọc hay mà!
- Chưa thử bao giờ? – Tôi nhún vai.
- Vậy Thương cho Tín mượn nhé! – Thương đi bên cạnh, tháo gọng kiếng ra, nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo.
Tôi chẳng hiểu sao lúc đấy tôi lại gật đầu đồng ý. Chắc tụi bạn cấp III mà nhìn thấy cái cảnh tôi cắm cúi đọc một cuốn tiểu thuyết hay một tác phẩm nào đó dày cộm, chúng nó không ôm bụng cười mới là chuyện lạ.
Đi thêm một đoạn, cô bạn vẫn cứ kể những nội dung của những đầu sách hấp dẫn, nhằm thuyết phục tôi. Thao thao bất tuyệt nên không để ý tôi đã rẽ hướng, cô bạn cũng chẳng thèm hỏi đi đâu, bám theo.
- Cho hai cây kem chú ơi?
- Ăn kem hở?
- Không ăn à, coi như trả ơn việc cho mượn sách.
Ông chú bán kem nhìn hai đứa tôi cười. Tôi cũng có chút thoáng ngại ngùng, chẳng hiểu sao mình lại dẫn cô bạn này đi ăn kem chung nữa. Chắc có lẽ bởi cái tính vô tư và hồn nhiên đến lạ lùng.
- Thương quê ở Lâm Đồng hả?
- Sao biết?
- NgheTrung nói!
- Ờ, ở Đà Lạt! – Cô nàng đón lấy cây kem từ tay tôi, xuýt xoa.
- Chắc đẹp lắm hả?
- ĐàLạt buồn!
Chẳng hiểu sao khi nhắc tới quê hương, cô nàng lại có vẻ buồn man mác đến vậy. Tôi nghĩ chắc là vấn đề tế nhị nên không gặng hỏi nữa, với lại cũng chẳng có ý nghĩa nhiều đến tôi, với thằng Trung thì được.
Ăn xong, tôi đứng dậy tính tiền, cô nàng vẫn ngồi lại. Tôi hất hàm:
- Về thôi, ngồi đây gì nữa!
- Ăn tiếp?
- …?
- Kem ngon mà!
Tôi lại phải chiều cái tính khí trẻ con, ngồi xuống bên cạnh.
- Ăn nữa không?
- Không…!
- Ăn chung đi, ngon mà! – Cô nàng hức mũi ngửi cây kem ba màu trong tay. Tôi vẫn lắc đầu liên tục.
- Nè, còn nợ cái quà sinh nhật!
- Không có quà…!
- Vậy thì làm cho Thương một việc?
Cô nàng nháy mắt nhìn tôi, chắc có lẽ do đọc tiểu thuyết quá nhiều nên mang cả tình tiết trong sách ra áp dụng đời thực đâ mà.
- Việc gì?
- Ăn kem!
Tôi chịu thua, đành giơ tay bảo chú bán kem đưa thêm nữa.
Dây dưa ở quán kem mãi, tôi mới được trở về kí