Truyện Thằng Quỷ Nhỏ Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Thằng Quỷ Nhỏ Full (xem 1019)

Truyện Thằng Quỷ Nhỏ Full

h đen thui, Nga giặt hoài không ra!


Quỳnh lại đằng hắng. Nhưng lần này anh ngồi im. Mặc dù quan hệ giữa anh và Nga đã dễ chịu hơn nhưng anh chẳng biết phải trò chuyện tiếp tục như thế nào. Từ hồi vào lớp đến giờ, nghĩ mãi, Quỳnh mới nói được một câu. Về chiếc áo. Nếu hôm qua, vạt áo của Nga không vướng vào líp xe, hẳn hôm nay Quỳnh lại ngồi trơ như phổng. Mặc dù Nga đã mỉm cười với anh. Và nụ cười ấy dường như muốn bảo “Anh trò chuyện với tôi tự nhiên đi chứ!”.


Quỳnh không làm sao cảm thấy tự nhiên được. Anh quen bị xem là một tên hề. Với hình dung cổ quái và hai vành tai “nhạy cảm” cộng thêm những tài vặt của mình, anh chuyên đóng vai kẻ gây cười cho đám đông. Bạn bè thường xúm quanh anh nhưng chỉ để trêu chọc hoặc bắt anh trổ những trò lạ. Bạn gái cũng vậy. Họ xem anh như trò tiêu khiển. Anh giúp họ giải buồn hoặc thỏa mãn tính hiếu kỳ hoặc lấp đầy những phút giây nhàn rỗi. Những lúc ấy, họ cười với anh, họ vỗ tay, thậm chí hò reo tán thưởng anh nhưng chẳng bao giờ họ trò chuyện tử tế với anh. Khi những trò khỉ của anh chấm dứt, họ vội vàng lảng đi chỗ khác như những khán giả nôn nóng về nhà để lo bữa cơm tối. Họ nhanh : Dng quên mất anh. Và anh, anh hiểu tất cả những điều đó.


Chỉ có Nga là khác. Nga xem anh như một người bạn. Quỳnh cảm nhận được điều đó ngay hôm đầu tiên gặp Nga. Nga đã nhìn anh “trổ tài” bằng ánh mắt ngỡ ngàng, có vẻ gì đó như trắc ẩn. Nga không cười, cũng không lộ vẻ thích thú như những người khác. Bắt gặp tia nhìn đó, lần đầu tiên Quỳnh cảm thấy bối rối. Nỗi bối rối ấy đến bây giờ vẫn chưa tan. Vì vậy, sau khi hỏi thăm về số phận chiếc áo, Quỳnh lại im thin thít, vành tai khẽ động đậy. Bao giờ xúc động, chẳng cần ai “ra lệnh”, vành tai của Quỳnh cũng động đậy. Trước đây, chẳng khi nào Quỳnh bận lòng đến chuyện vặt vãnh đó. Nhưng lúc này, anh cảm thấy khổ sở về vành tai phản chủ của mình. Nga ngồi kế bên mà chúng lại ve vẩy hoài, thật chả ra làm sao! Đúng là đồ… tai lừa! Quỳnh nghiến răng, rủa thầm.


Nga chẳng biết đến nỗi khổ tâm của Quỳnh. Thấy anh ngồi im, nó cũng lặng thinh. Đôi lúc, nhớ tới việc Quỳnh giúp đỡ mình hôm qua, Nga cảm động quay sang định nói với anh một câu gì đó nhưng chợt thấy vành tai kỳ dị của anh khẽ động đậy, nó giật thót và vội vã mi’m chặt môi lại.


Hai ngày sau, trong lúc cả lớp lục đục kéo nhau ra sân khi tiếng chuông ra chơi vừa vang lên thì Quỳnh vẫn ngồi yên tại chỗ. Điều đó khiến Nga ngạc nhiên. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Nga thấy Quỳnh ngồi lại trong lớp vào giờ ra chơi. Nhưng hôm nay, Quỳnh có vẻ như không nghe thấy tiếng chuông reo. Anh ngồi nhấp nhổm trên ghế và đang loay hoay lục lọi cái gì đó trong ngăn bàn, thỉnh thoảng lại liếc sang Nga như muốn nói điều gì.


Lát sau, chờ cho Hạnh rời khỏi chỗ ngồi và đi ra cửa, Quỳnh mới ngập ngừng lấy ra từ trong ngăn bàn một cái lọ nhỏ và rụt rè đưa cho Nga, nói:
- Cho Nga cái này nè!


Nga cầm lấy cái lọ từ tay Quỳnh, trố mắt hỏi:
- Lọ gì vậy?
- Benzine.


Nga vẫn ngơ ngác:
- Benzine là thứ gì?


Quỳnh mỉm cười. Lần đầu tiên Nga thấy anh cười. Khi cười, mặt mày anh trông dễ coi hơn. Quỳnh cười, và nói:
- Benzine là một loại dầu dùng để tẩy dầu mỡ rất tốt.


Nói xong, Quỳnh bỗng thấy ngượng ngùng. Anh cúi nhìn xuống đất, mũi đỏ ửng. Tuy nhiên lần này cái mũi kỳ dị của Quỳnh không khiến Nga sờ sợ nữa. Nga chỉ thấy lòng mình xúc động trước sự quan tâm của Quỳnh. Nó xoay xoay lọ benzine trong tay, dịu dàng nói:
- Cảm ơn anh nghen! Anh tử tế quá!


Quỳnh càng bối rối tợn. Chưa bao giờ anh nghe thấy một người bạn gái nào nói với anh những lời êm ái như vậy. Vì thế, mũi anh đã đỏ lại càng đỏ, màu đỏ lan ra khắp mặt, lan xuống tận cổ.


Trong lúc Quỳnh đang lúng túng một cách tội nghiệp thì mội chuỗi cười khanh khách bỗng vang lên và tiếp theo là một giọng nói oang oang:
- Ha ha, tụi mày lại xem thằng quỷ nhỏ kìa! Nó cũng biết e lệ trước phụ nữ! Ha ha!


Nga và Quỳnh giật mình ngó ra và cả hai thấy Luận đang đứng tì người bên cửa sổ nhìn vào với vẻ mặt thích thú.


Câu châm chọc của Luận như một mũi dao chích vào người Quỳnh khiến anh co rúm người lại. Trong khi đó lại thêm bốn, năm đứa bạn xúm lại quanh Luận và đứng lố nhố ngoài cửa sổ.


Nga đang ngỡ ngàng chưa kịp nói gì thì Luận lại ngâm nga bằng một giọng độc địa:
- Giờ chơi mà chẳng ra chơi
Có hai anh chị cứ ngồi bên nhau.


Nga nghe mặt mình nóng ran. Nó vừa ngượng lại vừa tức. Nga định “trả đủa” Luận bằng một câu gì đó nhưng nó vẫn chưa nghĩ ra được một câu nào đích đáng.


Thấy Nga và Quỳnh đỏ mặt làm thinh, Luận khoái lắm. Nó vẫn không làm sao quên được “mối thù” trước đây, lần nó định chơi trội với Nga và bị Nga phản công tối tăm mày mặt. Đây là dịp may để nó thanh toán nợ nần. Nghĩ vậy, Luận sướng rên. Nó mở miệng định buông tiếp một câu tai ác. Nhưng lần này, Luận chưa kịp nói đã phải im bặt. Một bàn tay đã thộp lấy cổ áo nó.


Luận giật mình. Nó ngước lên và thấy Khải đứng sững ngay trước mặt.
- Mày làm gì vậy?


Luận vừa kêu lên vừa gạt tay Khải ra. Nhưng cánh tay rắn chắc của Khải vẫn không nhúc nhích.
- Mày có buông ra không? – Luận lại kêu lên.


Khải gằn giọng:
- Tao chỉ buông ra nếu mày không nói bậy nữa!


Khải to con nhất lớp, lại là lớp phó trật tự, giọng anh đầy đe dọa. Biết đụng phải… lửa, Luận đành xuống nước:
- Được rồi! Mày buông ra đi!


Khải vẫn chưa chịu:
- Được rồi là sao?


Luận khẽ liếc đám bạn đứng chung quanh, giọng lúng túng:
- Được rồi là… là tao không chọc Nga với thằng quỷ nhỏ nữa!


Khải nheo nheo mắt:
- Nhớ nghen!


Và anh bỏ tay xuống.


Mặt Luận đỏ gay. Nó tức oanh ách nhưng không dám làm gì Khải. Nó biết nếu đánh nhau, nó sẽ thua. Trước khi bỏ đi, Luận chỉ biết đưa mắt nhìn Nga và Quỳnh một cách căm tức. Chỉ tại hai đứa này, Luận nhủ bụng và kể từ lúc đó, nó luôn luôn nuôi ý nghĩ trả thù.


Nga không thèm để ý đến vẻ mặt hằn học của Luận. Nga nhìn Khải, khẽ gật đầu ra dấu cám ơn. Và nó bỗng đâm ra hoang mang khi thấy Khải cũng đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt long lanh như muốn nói bao điều thầm kín.


***


Trong lớp, ngoài Hạnh và Quỳnh, thỉnh thoảng Nga vẫn trò chuyện với Khải. Nhà Khải ở cùng phố với Nga, cách căn nhà Nga mới dọn về khoảng vài căn. Thoạt đầu, Nga không phát hiện ra điều đó.


Một hôm đi chơi với chị Ngàn về, vừa dắt xe vào cổng, Nga bỗng nghe ai gọi mình:
- Nga!


Ngoảnh lại, Nga thấy Khải đang đứng trước cổng nhà hàng xóm ngó sang. Nó ngạc nhiên:
- Anh đi đâu vậy?


Khải cười:
- Tôi đâu có đi đâu! Nhà tôi ở đây!


Vừa nói, Khải vừa chỉ tay vào căn nhà có hàng rào bông giấy. Nga trố mắt:
- Ủa, anh ở đó hả ?
- Ừ.
- Anh ở đó sao Nga không biết ?


Vừa buột miệng, Nga chợt thấy câu hỏi của mình kỳ cục và ngớ ngẩn làm sao. Nó chưa biết chữa lại như thế nào, Khải đã đáp:
- Tại Nga không để ý đó thôi! Còn tôi, tôi biết Nga từ hồi Nga mới dọn về.


Câu nói của Khải khiến Nga bối rối vô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người yêu tôi là ma cà rồng

Đọc Truyện Nhật Ký Cưa Gái Voz Full

Cơn Mưa Ngang Qua

Chỉ có thể là yêu

Đêm tân hôn tủi nhục, chưa kịp cởi váy cưới đã ăn tát của chồng chỉ vì trò giỡn quá trớn của đám bạn thân