- Gì thế ạ? Nó giật người vì ngại.
- Ngốc thế, giày nhóc làm rơi đấy chứ gì. – anh cười vì gương mặt ngờ ngợ của nó – thôi đưa anh mang luôn cho.
Anh toan lấy chiếc giày trong tay nó thì nó nhanh nhảu
- Để em tự làm. – rồi khẽ cúi người xuống thì bị anh giật ngay chiếc giày
- Sao thế???? – nó ngu ngơ
- Nhóc mặc váy ngắn đấy, định cứ cuối người xuống vậy à. – mang xong anh đứng dậy, nhìn nó
- Anh quá lịch sự đó chứ nhỉ?
- À, thì ra là anh muốn chứng minh anh lịch sự, vậy làm em cứ tưởng anh ăn nhầm cơm thiu. – nó tinh ranh.
- Có nhiều người mong mà không được đó nhóc. Mà đi đứng kiểu gì đến rơi giày thế?
- Hì, em đứng ở ban công chơi thì nó rơi thôi, chết, muộn học rồi, em đi đây, dù sao thì cũng cảm ơn anh, cứ phát huy tinh thần lịch sự nhé. – nó lại vụt đi.
Kỳ Lâm đứng nhìn theo nó rồi chợt mỉm cười, mình vừa làm gì thế nhỉ, đâu cần gì phải chứng minh gì với nhóc, mà đây cũng là lần đầu mình mang giày cho một cô gái, cảm giác hay hay, chiếc giày, giống như chiếc giày của Lọ Lem, nó vừa vặn trong chân Yun, rồi Kỳ Lâm chợt nghĩ phải chăng mình là hoàng tử còn nó là Lọ Lem, ôi mình đang nghĩ cái gì thế này. Có một người nhào đến quàng tay quàng cổ anh làm anh choáng váng:
- Làm gì ngẩn tò te như thằng thiểu năng thế. – là Nguyên Khang.
- Tớ thiểu năng nên mới chơi được với cậu đấy, ngạt thở, bỏ ra xem nào. – Kỳ Lâm mặt mày nhăn nhó
- Điệu này là đúng tim đen rồi chứ gì.
- Thôi không đôi co với cậu nữa – Rồi Kỳ Lâm bỏ đi một nước, mặt đỏ lên vì ngại
- Ê, đợi tớ với chứ. – Nguyên Khang gọi với theo rồi vụt chạy theo Kỳ Lâm. Bảo Kỳ cũng chạy lên cạnh hai anh, mồ hôi mẹ mồ hôi con thở hỗn hễn
- Hai cậu… làm gì…mà chạy nhanh thế, gọi khản cả cổ mà chả ai nghe.
Hai anh đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn lại Bảo Kỳ, cả ba cùng cười rồi khoác vai nhau bước đi. Họ thân thiết với nhau như thế từ hồi còn nhỏ xíu, chả có gì giấu diếm nhau cả, tình cảm của họ vượt qua mức bạn bè và còn thân thiết hơn cả anh em, có thể nói là sống chết vui buồn đều có nhau.
Tại một nơi nào đó trong trường
- Cậu định để yên cho con nhỏ cứ thân thiết với anh Khang thế sao Băng? – girl 1
- Để yên à, cậu xem thường tớ quá đấy, Hạ Băng này sẽ không để bất kì ai lấy thứ nó muốn có. – Hạ Băng là cô gái đã đứng bên ngoài cửa nhìn thấy Nguyên Khang ngắm Yun ngủ, là tiểu thư kiêu kì và có phần hơi độc ác của nhà họ Lý, một cô gái xinh đẹp, thông minh, mái tóc xoăn sành điệu càng tôn lên nét đẹp gai góc ấy, là tiểu thư nên luôn được cưng chiều hết mực, chính vì thế mọi thứ Hạ Băng muốn, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải có được.
- Thế cậu định xử con nhỏ thế nào? – girl 2
- Hơn một năm qua cậu có thấy nhỏ nào đến gần anh Nguyên Khang mà chưa bị Băng cho ăn đòn chưa? – girl 3
- Lát nữa khi hết giờ học đến 10A1, rõ chưa, bây giờ thì về lớp. – Hạ Băng lạng lùng ra lệnh.
Chap 11:
Tất cả mọi người trong lớp đều đã về, Yun đang loay hoay xếp lại sách vở thì bỗng RẦM, có ai đó vừa đạp cửa phòng bước vào, Yun ngước lên nhìn, là một nhóm con gái lớp 11, ai nấy xinh xắn và có vẻ cũng tiểu thư lắm, có khoảng 5 người, trong số đó cô gái có mái tóc uốn ấn tượng cứ nhìn nó chằm chằm tưởng chừng sẽ nuốt sống nó nếu cô ta có thể. Ánh nhìn đó xé toạc cả không gian yên vắng, cả căn phòng nóng lên trong cơn ghen của cô tiểu thư xinh đẹp.
- Nhỏ kia, thấy Hạ Băng mà không chào lấy một tiếng à? – một người con gái gằn giọng
- Tôi có quen các cô sao? – nó vừa lấy lại bình tĩnh sau ánh nhìn của cô gái.
- Mày hay đấy, dám cướp cả người yêu người ta mà bảo không biết nghe được à. – một người nữa tiến lại gần nó, cô ta vừa nói vừa lấy tay nâng cằm nó lên, nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn và thái độ ngông cuồng đó ra khỏi tôi, ngay. – nó vẫn nói bằng giọng bình thản và gương mặt lạnh tanh, đây là thái độ của nó với những người hay ỉ thế xem thường người khác (Yun của chúng ta là một người mạnh mẽ và cao ngạo mà).
Cô gái ấy thoáng giật mình rụt tay lại, sau đó túm chặt lấy cổ áo nó, vẻ tức tối lộ rõ:
- Con điên kia mày vừa nói gì thế?
- Đã bảo là bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi tôi mà, nhìn lại mình xem ai điên nhé.
Vừa dứt lời nó đã bị Hạ Băng tát một cái thật đau
- Câm mồm, đừng vênh váo như thế, nếu không mày sẽ phải trả giá cho thái độ đó của mày.
Tại Angels’s room
Nguyên Khang cứ đi ra đi vào chờ nó xuống, Kỳ Lâm cũng đăm chiêu ngóng ra cửa, Bảo Kỳ thì thấp thỏm lo lắng
- Hay là lên đó xem thế nào không? – cả ba đồng thanh
- Ừ, ngồi đây tớ cũng thấy lo lo – Bảo Kỳ
Rồi ba người họ bước nhanh lên lớp nó, lòng ai nấy đều có một nỗi lo riêng.
Tại 10a1
- Tôi đã làm gì chứ? – nó nhìn Hạ Băng bực dọc.
- Cấm mày bén mãng đến gần Nguyên Khang – cô nàng túm cổ áo nó và xô nó vào dãy bàn
- Vì sao? – nó trả lời mạnh mẽ
- Anh ấy là của tao.
- Bao giờ thế, người như cô mà cũng có tư cách đó sao? Sức chịu đưng của tôi có giới hạn đấy (nó không muốn gây ra phiền phức)
- Mày dám nói với tao kiểu đó à, hôm nay tao phải cho mày một bài học.
Sau khi thấy Hạ Băng ra hiệu, tất cả cùng đánh nó tới tấp, tuyệt nhiên Yun không đánh trả lấy một cái. Người đấm, người xô, người cào cấu, nó đau lắm nhưng vẫn sẽ cố nhịn, không thể làm lớn chuyện này vì mình là con gái nhà họ Dương, nó không muốn sống với thân phận này sớm như thế.
Chap 12:
- DỪNG LẠI, mấy người làm cái quái gì thế – Kỳ Lâm lên tiếng.
- Thì ra là cô – Nguyên Khang buông lời sau khi nhìn thấy Hạ Băng.
Bảo Kỳ chạy ngay đến bên nó:
- Em có làm sao không, để anh đỡ em dậy. – cậu ân cần đỡ nó dậy và nhìn Băng với đôi mắt căm phẫn.
- Em/nhóc có làm sao không? – Nguyên Khang và Kỳ Lâm cùng hỏi
- Em…không sao.
- Cô lấy tư cách gì đánh Bảo Ngọc? – Nguyên Khang gằn giọng
- Anh…anh nói với tôi như thế vì con nhỏ đó à?
- Cô là gì mà tôi lại không thể nói với cô như thế, ỷ đông hiếp yếu đê tiện đến thế là cùng. – cậu nhếch mép cười.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy nụ cười đó của cậu, trông cậu thật khác với nét gần gũi thường ngày, thay vào đó là một Nguyên Khang cứng nhắc hơn, điều đó chứng tỏ cậu cũng có nét lạnh lùng của Bảo Kỳ.
- Chuyện này mà còn tái diễn thì cô không yên đâu – Kỳ Lâm tuyên bố
- Bọn này xưa nay chưa từng đánh con gái nhưng cô cứ thế thì sẽ không là chưa từng nữa đâu – đó là Bảo Kỳ lạnh lùng mà nó đã từng thấy, cả ba anh đều rất lo lắng cho nó, tự dưng thấy vui vui.
- Lần này như thế thôi, tôi không biết có chuyện gì xảy ra với con yêu tinh đó đâu, mày cẩn thận đấy. – rồi họ kéo nhau đi trong tức tối.
- Nhưng lí do gì mà cô ta lại làm thế nhỉ? – Nguyên Khang thắc mắc
- Rõ như ban ngày thế mà cậu còn hỏi, vì cậu chứ sao nữa. – Bảo Kỳ đáp.
- – -