- Người gì mà, mới ngày đầu đi học là đã gặp người đáng ghét rồi. Lần sau mà gặp nữa thì anh không yên với tôi đâu. – Nó lầm bầm, ắc hẳn anh chàng kia phải nhức tai lắm. Rồi quay nhìn lại xung quanh, nó bất ngờ vì có rất nhiều ánh mắt hình viên đạn đang thẳng tiến vào mình, gì thế nhỉ, nó có làm gì đâu mà, thôi mặc, vào lớp thôi.
Chap 7:
Đây rồi 10A1, nó bước vào lớp và tự chọn cho mình một chỗ ngồi ở dãy giữa cuối lớp, trước giờ nó luôn ngồi ở vị trí này, phải nói đây là địa điểm “rồng cuộn hổ ngồi” vì nó thuận tiện cho việc học tập và thuận tiện cho cả khi… ngủ, đơn giản một điều thầy cô chỉ chú ý đến những bàn đầu và bàn cuối ở góc lớp. Nó tự ngẫm nghĩ và tâm đắc với chỗ ngồi này mà không hề thấy rằng đám con trai đã hướng ánh mắt cầu khẩn theo nó từ đầu đến giờ, tất thảy đều ngất ngây con gà tây trước nét xinh xắn của nó.
REENGGGGGGGGGGG…
Tiếng chuông vang giục giã, tiết học đầu tiên của năm cấp ba bắt đầu, mọi thứ diễn ra bình thường hơn nó nghĩ, hôm nay là ngày “làm quen”, mọi người đến để biết lớp, giáo viên, học sơ sài vài thứ luật lệ trường. “Royal là trường bán trú, giờ tan học là 4h30 mỗi chiều, nhưng hôm nay ngoại lệ, do là ngày đầu tiên nên đến trưa sẽ về”. Nó nằm gối đầu lên bàn, hướng mắt qua khung cửa sổ ngắm nhìn một thứ hình ảnh vô định, để mặc cho không khí cuộn tròn lời nói của cô giáo và rót vào tai nó, nó vẫn nghe được tất tần tật mặc dù không chuyên tâm. Nó vẫn nằm nghe như thế thêm hai tiết nữa, chờ mong tiếng chuông reng, cái bụng của nó nãy giờ đang rên rỉ, nó cần nạp năng lượng, sáng nay ra khỏi nhà nó chưa ăn gì cả mà. Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng thời khắc hạnh phúc ấy cũng đến, tiếng chuông điện vang vọng bốn bề, đánh thức những con sâu ngủ, như cũng đang chờ đợi, vừa nghe tiếng chuông cô giáo đã bắn ngay đi khỏi lớp, cả lớp đang yên lặng vì…ngủ khi nãy giờ nháo nhào cả lên. Nó vừa nhóm người dậy thì cả đám con trai đã vây lấy nó, hỏi han đủ thứ nào là tên, số điện thoại, yahoo chat, vân vân và vân vân, sau đó, một cậu bạn lên tiếng:
- Bình tĩnh để cậu ấy thở đã, cậu cho bọn mình biết tên nhé, được chứ?! – cậu ấy mỉm cười.
- Ờ, được chứ, chúng ta học cùng lớp mà, tớ tên là…Bảo Ngọc. – nó cũng mỉm cười, xã giao thôi nhưng vẫn cực dễ thương.
- Tên của ấy dễ thương thật đấy. – cả bọn đồng thanh.
- Tớ cảm ơn! – thái độ vẫn hoà nhã dịu dàng nhưng mà nó buồn bực kinh khủng, làm sao ra khỏi vòng vây này đây, cái bụng nó vẫn đang sôi lên mà, hức hức, không được ăn thì đói chết mất.
- Angels kìa, ôi đẹp quá. – girl 1
- Các anh quả đúng là thiên thần. – girl 2
- Cho em làm bạn gái anh nhé. – girl 3
Kèm theo đó là những tiếng hò hét của bọn con gái.
- Bảo Ngọc, đi ăn với bọn anh nào. – anh Nguyên Khang tiến đến chỗ nó, nở cười nụ cười hiền lành và nắm tay nó lôi đi trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người có mặt ở đó.
- Sao anh đến trễ thế, định để em đói chết thật à. – nó nhìn Bảo Kỳ, ra vẻ trách cứ
- Thui, anh xin lỗi bé Yun mà, giờ anh dẫn em đi ăn bù nhé. – anh giả vờ hối lỗi và dụ ngọt nó.
Nó đưa mắt nhìn hai anh, rồi nhìn sang một người nữa mà không hề biết là người đó vẫn dõi theo nó từ lúc vừa đến, nó tròn mắt ngạc nhiên:
- Là anh? – nhìn sang Bảo Kỳ – anh ấy là thành viên còn lại của Angels ạ?
- Ừ phải đấy, em biết Kỳ Lâm à.
- Nhóc này là em gái cậu đấy à? – rõ là Kỳ Lâm cũng ngỡ ngàng không kém.
- Ừ, giới thiệu với cậu đây là bé Yun, bảo bối nhà họ Dương. – anh choàng vai nó, thích thú tự hào.
- Thôi thôi, chào hỏi đến đó thôi, tớ đói rồi, mà bụng của Yun cũng sôi ùng ục rồi đấy. – Nguyên Hoàng cắt ngang, pha trò chọc phá. Hai chàng còn lại thì nhìn Yun và cười vì sự ngượng ngùng của nó.
- Ơ, bụng em sôi khi nào cơ chứ.
- Khi nãy dẫn em ra đến đây nó đã réo không ngừng đấy bé, đừng chối nữa, với lại anh là tiên tri mà, nhìn em là đoán được ngay ý.
- Đi ăn thôi. – Bảo Kỳ và Kỳ Lâm đồng thanh.
Rồi cả bọn kéo nhau đi, Nguyên Hoàng vẫn luôn pha trò như thế, tất cả mọi người đều nhìn họ, ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con gái nhìn các anh và thù ghét khi nhìn nó, nhưng nó không quan tâm, nhìn khi nào mỏi mắt thì tự khắc thôi nhìn ấy mà.
Căn tin trường thật rất xứng với tên Royal, cực rộng lớn, nó nôm na như một nhà hàng vậy, lối trang trí cũng rất chi là royal, tông màu chủ đạo là trắng kem, những bộ bàn ghế gỗ loại cao cấp nhưng vẫn rất học sinh, hài hoà trong sự quí tộc và tự nhiên của học sinh. Bốn người ngồi xuống ghế sau khi chọn thức ăn, trông chúng thật hấp dẫn, điều đó càng làm dạ dày nó tiếp tục vươn cờ biểu tình mạnh mẽ.
- Mọi người ăn đi ạ, nhìn ngon quá. – nó ra giọng hối thúc.
- Ừ, ăn nào, Kỳ Lâm, cậu kể tớ nghe xem cậu gặp Yun khi nào thế??? – Nguyên Khang hỏi.
- Chẳng là lúc sáng tớ vội đi vào phòng, sợ lại bị vây nên va phải nhóc Yun, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nhóc la ầm ĩ và kết quả là tớ bị phát hiện rồi cả đám kéo theo sau tớ đấy.
- Là tại anh bất lịch sự mà.
- Này nhóc, anh rất lịch sự đấy, đừng tưởng bở nhé, anh là người lịch thiệp nhất trần đời rồi. – Kỳ Lâm tự hào
- Ai bảo là cậu nhất thế hả??? – hai anh đồng thanh, lườm cho Kỳ Lâm một cái thật yêu
- Thì hai cậu cũng nhất, được chưa, lỡ lời thôi mà. – cậu nhanh nhảu phân trần, ba anh cứ như thế còn nó thì cặm cụi lấp đầy cái bao tử.
Chap 8:
RENGGGGGGG…
- Ơ, chưa gì đã vào học rồi à, thôi, các anh ăn tiếp, em về lớp trước nhé. – rồi thoắt nó mất hút sau hành lang tấp nập người, Nguyên Khang nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn ấy mà lòng thấy khấp khởi niềm vui .
- Cô bé có vẻ mạnh mẽ và lạnh lùng quá đúng không??? – huých tay Bảo Kỳ, cậu hỏi.
- Ừ, Yun chấp nhận sự thật rất tốt nhưng thật sự con bé không mạnh mẽ và cũng chẳng lạnh lùng như cậu thấy đâu.
- Cậu có vẻ yêu nhóc ấy ghê nhỉ – Kỳ Lâm
- Tất nhiên, em gái 16 năm không gặp mà lại. – Bảo Kỳ nhìn về góc hành lang nó vừa đi qua, ánh mắt anh thật ấm áp.
Nắng lăn tăn nhảy múa khắp sân trường, chạy theo từng ngóc ngách, in bóng ba chàng trai cao lớn xuống mặt đất, dường như hôm nay cảnh vật có phần khác lạ, là do nắng hôm nay rất đẹp hay do ba chàng trai của chúng ta tâm trạng đều có phần hứng khởi hơn… Vì từ nay có Yun, cô bé sẽ là công chúa của những thiên thần.
Angel’s room giờ ra về
Nó chậm rãi bước vào, đưa mắt tìm anh trai mình, căn phòng vắng tanh không có ai cả, sân trường giờ hoàn toàn chẳng còn ai, chẳng lẽ anh về rồi à, nó tiến đến bên chiếc sofa lông và tựa đầu vào, nhắm mắt lại, mệt mỏi.
- Em mệt à? – anh vừa nói vừa tiến đến gần nó, một tay sờ lên trán nó và tay còn lại đặt lên trán mình.
- Em hơi nóng rồi này. – giọng lo lắng.
- Anh Nguyên Khang, anh chưa về ạ? – nó từ từ hé mắt.
- Anh đợi em tan học để đưa em về mà, lúc nãy em vừa đi thì có người quen gọi đến mời bọn anh đi dự tiệc khai trương nhà hàng nên hai cậu ấy đi rồi, anh làm