Zan dừng lại, rồi tảng lờ làm việc khác, có tiếng rầm rập của đoàn tàu xe lửa sắp đến. Zan mừng thầm rồi quay nhìn lại vóc dáng khuất sau tán cây xa, đợi đoàn tàu tiến chỉ còn cách mình một đoạn ngắn Zan mới chạy qua đường tàu. Và đúng với mong muốn của Zan, ngay khi cô bé chạy qua khỏi đường ray thì đoàn tàu vừa đến, kê sát đó, người kia bị bỏ lại phía sau.
Phía bên kia đoàn tàu, nhóc Huy gỡ chiếc mũ lưỡi trai đen xuống rồi ngồi bệt xuống đường, vậy là mất dấu chị ta rồi, mình sao lại vụng về khiến chị ta nhận ra như vậy chứ, chỉ cần nhanh một chút nữa là có thể theo kịp chị ta rồi. Có thể biết được chị ta làm gì rồi.
Nhóc hậm hực đấm tay vào đầu mình mấy cái liền, nhìn theo đoàn xe vừa đi khỏi mà không biết mình nên phải làm gì, còn biết Zan ở đâu nữa mà theo, cũng không thể về khi chưa biết được gì, nhất định phải tìm ra sự thật. Nghĩ đến đó nhóc lại đứng dậy rồi chạy về con đường phía trước, con đường này có rất nhiều ngõ nhỏ, chẳng biết nên rẽ vào đâu.
Huy đang loay hoay với cái ngã tư vì không biết nên tìm hướng nào thì Zan xuất hiện ngay sau lưng cậu bé, thật may rằng Huy đã không giật mình. Nhóc vẫn nhìn Zan bằng cái kiểu khi nãy, không có thêm tí gì thiện cảm.
- Chị ở đây làm gì? – ngay lập tức Huy hỏi, nhìn Zan bằng ánh mắt khó chịu.
- Thế còn em ở đây làm gì? – Zan tươi cười nhưng trong lòng vẫn còn hồi hộp, cô bé cố ngăn mình không nhìn ra phía xa.
- Huy hỏi chị trước!
- Chị đi dạo thôi, vậy còn em, đi đâu nào.
- Đi dạo mà mồ hôi nhễ nhại vậy đó sao, còn Huy đi đâu chị cần quan tâm sao, cái chị cần quan tâm bây giờ là khi nào mọi người biết được chuyện kinh khủng chị đã làm kia, lúc đó sẽ thế nào nhỉ? – nhóc đưa tay xoa xoa cằm ra chìu suy nghĩ rồi bật cười, điều đó làm Zan càng thêm bối rối hơn.
- Em nói gì mà chị nghe chẳng hiểu, dạo này con nít lớn nhanh ghê, nói chuyện như người trưởng thành vậy. – Zan lấp lửng cho qua chuyện rồi mỉm cười, mà nụ cười ấy thì gượng gạo vô cùng.
- Mỗi chị không trưởng thành thôi, chứ Huy thì trưởng thành lâu rồi. Huy về, chị có cùng về không?
- Ừ, về chứ. – sau đoạn hội thoại đó suốt cả dọc đường đi chẳng ai nói với ai thêm lời nào. Con đường yên ả vắng lặng, Huy luôn chú ý thái độ của Zan, còn cô bé thì ngược lại, cứ như thế cho đến khi về đến nhà Kỳ Lâm.
Tại một quán cà phê.
- Chắc chắn với các anh là chị ta có liên quan đến việc chị Yun bị bắt cóc, lúc ra khỏi nhà chị ta chạy thụt mạng í, rồi sau đó thì cố tình bỏ xa Huy, còn nói là mình đi dạo nữa chứ. – Huy nhìn một lượt cả năm người rồi nói.
- Sẽ rất nguy hiểm nếu cứ để Bảo Ngọc ở cạnh Hạ Băng như thế, con bé biết là Lý Phong bị bắt rồi, giờ hai mẹ con nó như rắn mất đầu nên có lẽ càng nguy hiểm hơn, có thể sẽ làm bừa đấy. – Khắc Minh đặt cốc cà phê xuống bàn rồi nói lên điều làm tất cả mọi người lo sợ.
- Nhưng biết cô ấy và Yun ở đâu mà tìm, tất cả chúng ta đều lo mà. – Hoàng Quân cũng lên tiếng.
- May mà Bảo Kỳ nhờ nhóc Huy theo dõi Zan, ít nhất chúng ta cũng biết được địa điểm ấy ở cự li gần để mà tìm kiếm. – Nguyên Khang ôn hoà, cố trấn an và lấy tinh thần cho mọi người.
- Nhưng mà…ở đó vắng lắm, lại còn có rất nhiều cây cối và ngõ hẻm…khó tìm lắm.. – nhóc Huy tần ngần.
- Khó cũng phải tìm, nhất định phải tìm bằng được dù có xới tung chỗ ấy lên, chúng ta có những năm người chẳng lẽ không tìm được. – Kỳ Lâm nảy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, dư âm cơn mưa hôm qua dù vẫn còn khiến cậu đờ người, nhưng việc tìm gặp Yun chưa lúc nào ngừng thôi thúc cậu.
Zan ở nhà một mình mà cứ thấp thỏm lo âu, lúc nãy cô bé đã định đi gặp Hạ Băng nhưng không thành, giờ càng để lâu có thể Yun sẽ càng gặp nguy hiểm hơn, lúc ấy tội cô bé càng nặng, bây giờ mà đi thì cũng chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, tiếng thoái lưỡng nan. Nên làm sao cho vẹn.
Zan cứ hết đi ra lại đi vào, nhìn bên này rồi ngó bên kia, rồi lại nhìn đồng hồ, cứ như sợ thời gian lại trôi thêm, nhưng mà thực tế cô bé có ngăn được thời gian bao giờ. Rồi bất ngờ, có cuộc gọi đến từ Hạ Băng, dù muốn dù không Zan cũng bấm nghe và hồi hộp chờ đợi.
- Đến đây đi, sắp có trò vui rồi. – giọng nói sung sướng đến kinh sợ vang lên làm Zan cũng chết ngạt, và cô bé hiểu nếu không đi ngay thì có lẽ chẳng còn cơ hội để xin Hạ Băng thả Yun ra.
Zan gọi cho Kỳ Lâm, gấp rút, vừa chạy cô bé vừa chờ cậu bắt máy.
“Em ra ngoài có chút việc, anh không phải chờ nhé “ – và nhanh chóng cô bé cũng gập máy, đôi chân vùn vụt chạy đi.
Kỳ Lâm mặt chuyển sắc, cậu thực sự lo sợ những điều mình đang nghĩ sẽ diễn ra, rằng có thể tính mạng Yun sẽ gặp nguy hiểm.
- Zan ra ngoài rồi, chúng ta phải đi tìm Yun nhanh thôi.
Ngay tức khắc, mọi người nhanh chóng rời chỗ ngồi và lên xe đi trong hối hả, họ đều hiểu thời gian lúc này quan trọng đến nhường nào…
Chap 70
Zan hì hục chạy đến hầm rượu bỏ hoang mà Yun bị nhốt, cô bé cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, muốn kết thúc chuyện này thật nhanh, cứu Yun ra khỏi đây đã rồi mọi chuyện từ từ hẳn tính tiếp chứ biết làm sao được.
Hạ Băng đứng khoanh tay dựa vách tường nhìn bóng Zan hớt hải mà thầm cười. “Con nhỏ đấy tính ra còn độc hơn cả mình nhỉ “. Hạ Băng nghĩ rồi xoay cái bật lửa trong tay, bật lên rồi buông ra cho lửa tắt, thú vị lắm chứ.
- Đến rồi đấy à, cũng nhanh gớm nhỉ? – Hạ Băng hỏi, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại cười khinh khỉnh.
- Cậu…cậu…có thể…thả Yun ra được không?! – Zan đứng im một lúc rồi mới lấy bình tĩnh mà hỏi Hạ Băng, đôi tay đan vào nhau siết chặt mà vẫn còn run bần bật.
- Mày vừa nói cái gì thế hả, có suy nghĩ không đấy, não mất hết nếp nhăn rồi à. Chưa hành hạ gì nó mà đã bảo thả là sao, tao còn muốn cho nó chết quách đi kia, không có nó là yên bình hết tất cả, chẳng ai tranh giành gì với tao cả. – Hạ Băng lừ mắt làm Zan khiếp sợ.
- Nhưng mà thả Yun ra chúng ta vẫn có thể giành lấy tình yêu của mình một cách chân chính, tại sao lại không dùng cách đó, giết cô bé là phạm tội đấy, rồi liệu chúng ta có yên ổn được không!? – Zan nói mà như thét lên, cô bé muốn truyền ý nghĩ của mình đến Hạ Băng. Nhỏ có chút sững lại nhưng rồi lại xem như chẳng nghe thấy gì.
- Tha cho nó sao, rồi mày nghĩ là nó có thể để yên cho tao với mày à, nó hiền lắm, nhưng là cái vỏ ngoài thôi. Nó không phải thiên thần hay thiên sứ, càng không ngu để bỏ qua cho người đã hành hạ nó như tao với mày, tỉnh ngộ lại chút đi. Nó đã làm gì mày, không thấy sao, nó giành Kỳ Lâm của mày đó còn gì. Nó giành Nguyên Khang của tao, giành cả anh trai tao, cớ gì mọi người đều phải quan tâm tới nó.
Hạ Băng gằng từng chữ, nhỏ như bấn loạn trong suy nghĩ và tâm tư của chính mình. Nhỏ vốn dĩ chẳng phải người xấu, chỉ là do sống với sự quản