- Hai người cũng vậy thôi, mà hai người đang đi đâu thế?!
- Bọn em định đi ăn sáng.
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹171819›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
– cô bé chăm chú nhìn sang Yun, rồi cố ý tỏ ra tình tứ lấy chiếc hoa bàng vướng trên áo Kỳ Lâm xuống.
Cậu chỉ im lặng mà không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì.
Duy chỉ có Nguyên Khang là hiểu được lí do của những việc đó, cậu nhìn Kỳ Lâm và Zan một lúc rồi ngẫm nghĩ.
“Cậu có thật là định quay về như trước kia không Kỳ Lâm “
- Phải rồi nhỉ, anh hãy vỗ béo Yun vào giúp em, dạo này thấy Yun gầy quá, em ấy phải tròn thêm chút nữa thì mặc trang phục phù dâu mới đẹp. Mà tốc độ nhanh nhanh vào mới được đó nha anh! – Zan vui vẻ dặn dò Nguyên Khang, trong câu nói chứa đầy ẩn ý.
- Nhanh là bao lâu hả chị?! – Yun sau một hồi im lặng thì lên tiếng, nó hỏi đúng ngay ý đồ Zan đang nói làm cô bé càng thêm khó chịu.
- Em có vẻ còn nôn nóng hơn cả chị nhỉ, chừng không đầy một tháng nữa đâu em. – trong giọng nói của Zan có chút gì đó khá chanh chua.
- Vậy thì phải chúc anh chị hạnh phúc rồi. – kết thúc câu nói, Yun nhìn thẳng vào hai người, cười lạnh, nụ cười đó làm ý chí của Kỳ Lâm bỗng chốc mềm nhũn đi, nó lạnh lẽo đến nỗi khiến cậu như đóng băng. – Bọn em đi trước nhé!
Rồi Yun khoác tay Nguyên Khang bước qua họ, bờ vai Yun còn khẽ chạm vai Kỳ Lâm khi lướt qua, tự dưng cậu thấy tim mình đau nhói. Thà là nó cứ đánh đập trách mắng cậu còn hơn là đối xử lạnh nhạt với cậu thế này. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu cùng Zan bước đi và không một lần quay đầu nhìn lại.
Một lần nữa, họ đi về hai hướng ngược nhau.
Yun cố bước nhanh hơn, nỗi đau trong nó giờ đây đã được đẩy đến cực điểm, buốt giá và tê liệt.
Tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt, mà là một nụ cười… lạnh ngắt đến vô tình.
Yun đang và sẽ như thế, nó bước đi không lâu thì dừng lại, ngay tức khắc ngồi xuống tay ôm gối, có cái gì đó khiến khí quản nghẹn lại, ngạt thở, nó gần như không thở được. Đau lắm, tim đang rất đau, Yun chỉ tiếc không thể bóp nghẹt nó đi để không còn cảm giác nữa.
- Yun à, em làm sao vậy, em thấy không khoẻ chỗ nào sao? – Nguyên Khang cũng ngồi xuống theo nó, cậu nhìn nó lo lắng.
- Em…không sao. – nó khó nhọc nói nên lời, gương mặt nhợt nhạt nhìn cậu.
- Em làm anh cáu đấy nhá, em đừng nghĩ em không nói thì người khác sẽ không biết rằng em đang đau, cho dù không thể nói với ai thì ngay đến cả anh cũng không được sao chứ. – Nguyên Khang bực mình quát.
Yun cố gắng điều hoà nhịp thở, giương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn cậu.
- Anh…anh xin lỗi, thực sự anh không cố ý, anh chỉ là không chịu được khi thấy em như thế này. – Nguyên Khang ngay lập tức dịu xuống.
- Em mới là người có lỗi, anh không phải xin lỗi em đâu.
- Vậy thì từ giờ hãy nói cho anh biết cảm nhận của em được chứ.
Yun gật đầu, nó cố gắng đứng dậy. Cậu nhanh chóng đỡ lấy khi thấy nó khó khăn để đứng vững.
- Lên đây anh cõng. – cậu kéo người nó sát vào tấm lưng to lớn của mình.
- Thôi anh, em tự đi được mà.
- Hay là em muốn anh bế đây, nhanh lên, từ giờ anh sẽ không bao giờ chiều ý em nữa đâu.
Yun cũng ngoan ngoãn leo lên, ngả người tựa đầu vào lưng cậu cảm nhận nhịp điệu chầm chậm của từng bước chân. Nó khép hờ đôi mắt, thở hắt ra.
- Anh à! Yun cảm thấy mệt lắm, khó chịu lắm… – nó khẽ thủ thỉ để Nguyên Khang có thể nghe.
- Yun ngoan, cố gắng thêm một chút nữa đi em, chịu đựng một chút nữa thôi, sau cơn mưa em sẽ thấy được cầu vồng.
Sập tối, trên nền trời là một màu đỏ nhè nhẹ, kèm theo một vài đám mây đen, gió mang hơi nước như cũng lạnh hơn.
- Em vào nhà đi kẻo lạnh, anh về nhé, hẹn gặp lại em ngày mai. – Nguyên Khang cười dịu dàng, nụ cười làm ấm lòng người đối diện, cậu thực sự vui vì ngày hôm nay, ít nhất Yun đã chịu nói ra với cậu điều nó nghĩ.
- Anh về cẩn thận. – rồi nó đứng nhìn cậu bước đi. Có một điều mà nó vẫn chưa hiểu, chỉ cần như thế này Nguyên Khang đã cảm thấy hạnh phúc biết bao, chỉ cần được ở bên cạnh nó chứ chẳng cần có một chỗ đứng nào trong tim nó cả.
Ngay khi bóng cậu vừa khuất, Yun cũng quay đi, nhưng nó không đi vào nhà.
Chap 55
Xem ra ông trời vẫn còn rất thương nó nhỉ, ông để nó buồn nhưng ngày ngày vẫn miệt mài đổ mưa, từng làn mưa cứ giăng kín bầu trời, một màu trắng xoá và trong trẻo. Từng hạt nước cứ nhẹ rớt trên đôi vai nhiều mỏi mệt.
Cứ đi cứ đi, đến lúc thấy đôi chân mỏi nhừ nó dừng chân tại một công viên nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế đá trắng, chân đu đưa đá tung làn nước mát lạnh đọng dưới nền, chốc chốc lại nhẹ cười.
Đột nhiên không cảm thấy nước rơi xuống người mình nữa trong khi mưa vẫn đang rơi. Nó ngước lên nhìn, trên đỉnh đầu đang hiện diện một chiếc ô, và chủ nhân của chiếc ô đó là Hoàng Quân. Cậu cười hiền nhìn nó rồi ngồi xuống bên cạnh. Toàn thân cậu cũng ướt sũng vậy mà lại cầm theo ô.
- Anh? tại sao lại ở đây? – Yun nhíu mày hỏi, có vẻ hơi mất tự nhiên.
- Tại em không biết đó thôi, anh lúc nào cũng ở phía sau em cả. – cậu nói có chút trầm tư, mắt nhìn vô định vào khoảng không gian trước mặt.
- Anh theo dõi em đó à! – nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, nó hỏi cậu khi chân vẫn mải nghịch nước, có chút đùa giỡn.
- Phải nói là anh dõi theo em chứ nhỉ?! – cậu nhìn sang nó, trầm ngâm, thở hắt ra một tiếng rồi nhỏ giọng nói. – Từ lúc ở sân bay, anh chẳng khi nào thôi dõi theo em cả, cứ phải nhìn em từ phía sau, thật chẳng dễ chịu chút nào!
Một phút. Tất cả chìm trong im lặng, một không gian đủ để mọi phẫn uất lắng xuống.
- Em…yêu Kỳ Lâm sao? – ngập ngừng một chút, cậu hỏi, giọng buồn bã.
- Haiz, chán em thật, em lại đi trên còn đường mòn ngày trước rồi anh à! – nó quay sang cậu, nở một nụ cười.
- Ừ, con đường đó do anh khai quật, xin lỗi em nhé, mệt mỏi rồi phải không, vai anh đây này.
- Không, Yun đã nói là sẽ không dựa vào vai người làm em tổn thương mà, lời đã nói, nhất định phải làm chứ anh!
Hoàng Quân im lặng, cậu hiểu Yun nhiều hơn nó nghĩ, cậu biết Yun luôn cố gắng mạnh mẽ để không phải nương nhờ bất cứ ai, và cậu cũng hiểu, cố gắng như thế càng mệt mỏi hơn. Nhưng có lẽ nỗi đau mà cậu đã gây ra lớn tới mức nó chẳng muốn dính dáng gì đến cậu.
Nhưng mối quan hệ khi trở thành “đã từng yêu “thì trong tim người con gái ấy vẫn còn bóng hình của cậu, có điều là nó trở thành một thứ người ta muốn cất giữ và quên đi.
Cơn gió lạnh lùa qua, như một phép màu để cậu nhận ra rằng mình đã sai khi cứ một mực níu giữ tình yêu ấy. Lạnh. Một cảm giác rất thực, xuyên thấu. Cậu muốn chuộc lại lỗi lầm ấy ngay lúc này, không phải là có thể