Truyện Nước Mắt Của Mưa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Nước Mắt Của Mưa (xem 1971)

Truyện Nước Mắt Của Mưa

m thấu hiểu.


- Ừ – nghe nhắc về Yun, đôi mắt cậu có hơi trùng lại, đứng cạnh Nguyên Khang, cậu đặt tay lên vai như gửi gắm – Tớ hiểu tình cảm mà cậu dành cho Yun, có lẽ ở bên cạnh cậu cô ấy sẽ hạnh phúc.


- Cậu có thật sự mong muốn như thế không? Kết thúc như thế này cho cậu và Yun. – cậu nhìn xoáy vào Kỳ Lâm và mong Kỳ Lâm trả lời thật lòng.


- Tớ có thể làm gì khác, Yun sẽ chỉ đau khổ hơn thôi! – giọng cậu nhỏ lại, đượm buồn, thoáng đâu đó là một tiếng thở dài rất khẽ.


- Tớ nên nói cậu ngốc hay là vì cậu ngốc thật, Yun sẽ hạnh phúc thế nào được khi mà đang đau khổ như thế vì cậu chứ! Cô ấy nghĩ là cậu lừa dối đấy, sao không giải thích rõ ràng. – Nguyên Khang gằng giọng, lần đầu tiên cậu tỏ thái độ này với Kỳ Lâm.


- Giải thích thì giúp ích được gì không? Cứ để Yun hiểu như thế càng tốt, cô ấy sẽ càng quên tớ đi nhanh hơn, mà cậu cũng đừng nói gì cả, chỉ cần yêu thương Yun thật nhiều vào, yêu giúp luôn cả phần của tớ! – Kỳ Lâm mỉm cười khích lệ Nguyên Khang, nụ cười đẹp mà sao thấy chua chát quá.


- Zan!!!!!! – tiếng gọi của Bảo Kỳ vang lên ngoài cửa làm cả hai giật bắn, ra cửa họ đã thấy Zan nước mắt đầm đìa chạy đi. Ngay lập tức Kỳ Lâm đuổi theo.


Tình hình là Zan đang cùng Yun ra canteen thì cô bé sực nhớ là mình bỏ quên điện thoại trên bàn, lúc quay lại cô bé đã nghe được toàn bộ sự việc, điều Hạ Băng nói hoàn toàn đúng, vậy mà mọi người chẳng hề nói với cô một lời, Zan cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề.


Kỳ Lâm đưa tay bắt lấy tay Zan để kéo cô bé dừng lại.


- Em đã nghe thấy sao?


- Vậy anh còn định giấu Zan đến bao giờ chứ!? – gương mặt xinh xắn giàn giụa nước, cô bé đáp lời trong bực tức.


- Anh không phải giấu em, anh chỉ sợ làm em tổn thương thôi, xin lỗi! – cậu ra sức khuyên giải, dỗ dành.


- Vậy nếu bây giờ Zan biết thì Zan bình thường à! – nhìn sang Bảo Kỳ vẫn còn đang im lặng – Anh chở Zan đi đâu đó hóng gió đi anh Kỳ.


- Zan! Anh xin lỗi mà, anh thực sự không cố tình muốn giấu em.


Zan mặc, cô bé thong dong bước ra ngoài cổng.


- Đừng lo, để tớ khuyên cô ấy. – Bảo Kỳ nhìn Kỳ Lâm khích lệ.


- Giúp tớ nhé.


Bảo Kỳ tức tốc đi lấy xe, Kỳ Lâm đứng lại một mình, cậu hoàn toàn thất bại, cuối cùng thì cả hai người họ đều đau khổ, cậu chẳng phải là tội tệ quá sao chứ, người mình yêu hay người yêu mình cậu đều chẳng biết cách quý trọng để rồi cùng làm họ tổn thương, chẳng sai khi bảo cậu là một thằng tồi.


Giữa lúc rối rắm của mọi người, khuất sau một cái trụ tường Hạ Băng nhếch môi cười khẩy.


- Hơi muộn đấy, nhưng đến lúc kéo màn lên rồi!


Bờ sông, gió bốc hơi nước lên rồi mang đi khắp nơi tạo thành một không gian khoáng đãng. Bên cạnh một gốc cây cao, Zan ngồi thút thít cùng Bảo Kỳ.


Nhìn từng hàng nước cứ lăn dài trên má cô bé mà cậu không khỏi chạnh lòng, chạnh lòng vì cô ấy buồn bã và tổn thương, chạnh lòng vì tự hỏi đã bao giờ có một giọt nước rơi ra từ khoé mắt ấy là cho cậu. Đưa tay chạm nhẹ vào đôi gò má, cậu gạt đi những giọt trong veo rồi nhỏ giọng nói.


- Em đừng buồn nữa, Kỳ Lâm không phải cố ý muốn giấu em đâu!


- Anh cũng biết việc này đúng chứ!


Cậu khẽ gật, cúi mặt buồn bã, tự dưng Zan chồm tới ôm lấy cậu, cô bé lại khóc to hơn và mượn bờ vai cậu dựa vào. Dù rất buồn, rất mệt mỏi nhưng cậu luôn sẵn lòng chìa vai cho Zan, người con gái mà cậu yêu và hy sinh rất nhiều.


- Zan ghét anh, ghét anh Lâm, anh Khang, tại sao lại giấu Zan chứ, Zan không đáng để được biết chuyện hệ trọng như vậy sao, Zan không thích bị mọi người lừa như thế đâu. – cô bé nũng nịu rồi giật phắt dậy – Mà không, Zan lại càng phải đẩy nhanh việc làm lễ đính hôn với anh Kỳ Lâm mới được, anh ấy là của Zan, anh ấy đã hứa là sẽ ở bên Zan. – trong lời nói của cô bé có một chút gì đó hoang mang, kỳ vọng


- Em chắc với quyết định này chứ! – cậu lo lắng hỏi, đó là vì cậu lo cho hạnh phúc của Zan chứ chẳng phải vì mong muốn cho mình một cơ hội, cậu từ bỏ cái ao ước ấy tự lâu rồi.


- Chắc chắn, em đợi điều này trở thành sự thật lâu lắm rồi cơ! – mắt cô bé long lanh khi nói về việc được Kỳ Lâm chở che suốt đời.


- Có tình yêu chứ?


Câu hỏi của Bảo Kỳ làm Zan ngập ngừng một lúc, cô bé chẳng nghĩ nhiều, hạnh phúc về ngày được cùng Kỳ Lâm sánh bước trên lễ đường là điều mà từ bé Zan đã biết sẽ có ngày được thực hiện.


- Có chứ anh, em rất cần anh ấy bên cạnh, không có anh ấy Zan chẳng biết sống ra sao cả. – cô bé vô tư trả lời.


Câu trả lời làm cậu thêm lần nữa đau xót, ngậm ngùi, nỗi đau phải nuốt ngược vào trong là nỗi đau lớn và âm ỉ nhất.


Nhưng mà cô bé đã bỏ qua một điều, cần và yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu thật sự cần Kỳ Lâm cô bé đã không thể cách xa cậu bốn năm dài với khoảng địa lí nửa vòng trái đất.


Đến tối cô bé mới chịu về nhà.


Sau bữa cơm tối trong im lặng, Zan mở lời trước.


- Nếu anh muốn Zan bỏ qua thì hãy làm một việc.


- Em nói đi. – cậu chăm chú lắng nghe bằng thái độ hối lỗi.


- Em muốn sớm làm lễ đính hôn. Vì việc này cũng không sớm thì muộn sẽ diễn ra, em chỉ muốn tiến hành sớm một chút, hình phạt nhẹ nhàng cho anh lắm rồi đó.


- Ừ, làm như ý em đi. – cậu mím nhẹ môi mỉm cười, bây giờ cậu thật sự phải buông tay Yun, phải từ bỏ, nhất định phải thế.


Bản Tình Ca Đầu Tiên còn chưa hát cho trọn vẹn, có phải mọi chuyện đã chấm dứt rồi không?!


Đêm nay trăng sao sáng vằng vặc màn đen, ánh sáng hắt vào cửa làm Yun càng khó chợp mắt. Nó cứ hết trở mình thì lại suy nghĩ vẫn vơ rồi thở dài thườn thượt.


Nó ôm gối mở cửa đi xuống phòng ba mẹ. Đưa tay gõ cửa rồi mới bước vào.


- Con gái của ta, có việc gì không con? – bà dịu dàng hỏi, có phần ngạc nhiên khi thấy nó tay cầm theo gối.


- Con…tối nay cho Bảo Ngọc ngủ cùng ba mẹ nhé!


- Được chứ con gái, chúng ta chưa bao giờ ngủ cùng nhau mà. – ba nó vui vẻ lên tiếng, ông lấy chiếc gối trên tay nó chèn giữa gối hai người, rồi đập đập lên đó – Lại đây nào viên ngọc quý của ta, bà cũng tắt đèn đi nào.


Lòng Yun trở nên ấm áp lạ kỳ, cảm giác này nó đã chờ đợi tận 16 năm, cuối cùng cũng có lúc giấc mơ thành hiện thực. Nó mỉm cười hạnh phúc nhìn hai đấng sinh thành một hồi lâu, họ vất vả như thế cũng vì muốn cho nó và anh trai một cuộc sống tốt đẹp.


- Lại đây đi con gái, đêm nay ta hát ru con ngủ nhé!


- Bà hát à?! – ba nó nhìn mẹ, ánh mắt bông đùa.


- Chứ chẳng phải ngày xưa ông mê mẩn giọng hát tôi còn gì. – mẹ nó nhanh chóng đáp trả.


- Bảo Ngọc à, con nằm sát ta này, nhớ bịt chặt tai lại đừng nghe bà ấy hát, con sẽ thức trắng đêm cho coi. – ba nó nhỏ giọng đi, thi thoảng lại ra bộ lắc đầu.


Hành động của hai người họ làm nó phì cười, không ngờ ba mẹ của nó cũng biết trêu đùa nhau thế này cơ, đây đúng là gia đình mà nó đã từng mơ ước. Những tiếng cư

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ngày ta buông xuôi tất cả

Boomerang – Yêu Thương Quay Về

Con bệnh nặng, vợ đi khắp viện tìm người cần hiến tim khiến cả nhà phẫn nộ cho đến khi gia đình đứa trẻ đó xuất hiện

Đọc Truyện Đồ Củ Tỏi Anh Thích Em Full

Ly hôn rồi sao anh còn dùng tình yêu làm lá chắn