- huhu cái đồ đắng ghét, đáng ghét, ngại chít mất thui…huhu
- Có thật là ngại không ta??
- Hả…hả…anh nói gì? Tên kia mau đứng lại…huhu
Hai đứa lại chạy vòng vòng y như con nít. May là em mệt không đuổi anh nữa, không thì anh…thở bằng tai mất. Bên em anh thật thoái mái, anh thật ấm áp, dường như cái se lạnh của mùa đông không ngăn nổi hơi ấm của em chuyền sang anh. Anh sẽ mãi nhớ phút giây này.
- Mình đi uống trà đạo em nha?
- Hứ…trà đạo là gì cơ? Em có biết đâu.
- Không biết thì bây giờ đi. Vẫn còn sớm mà em.
- Ok ck yêu.hì hì
Anh khẽ nắm lấy tay em. Anh muốn dạo bộ trên con phố này, anh muốn cùng em ngắm nhìn dòng người qua lại trong ánh đèn đường. Em e thẹn đi bên anh, hạnh phúc em ha?
- Zô nào em.
- Quán đây hả anh?
- Ừa! Lên tầng trên em nha.
- Tùy ck yêu.hì hì
Lại cười rồi, em cứ cười thế này anh chịu sao cho nổi. Quán trà đạo này anh biết trong một lần đi dạo phố cùng ông anh. Ông ấy bảo cái quán này mở ra nhằm rửa tiền cho một đại gia làm ăn bất chính nào đó. Quán quay mặt tiền ra đường, trong quán được bố chí theo phing cách nhật, mỗi bàn trà là một không gian riêng tĩnh lặng trong tiếng nhạc nhẹ nhàng không lời. Quán khá đông vì nó đặc biệt, không gian đẹp, lãng mạn và…trà ngon mà lại rẻ.
- Anh ơi sao lại gọi là trà đạo hả anh?
- Gọi là trà đạo vì đây là trà mà ngày sưa thời vua chúa mới được uống. Trà được pha bằng cách nấu mật ong và các loại thảo dược có lợi cho sức khỏe. Mỗi ly trà đều mang những vị khác nhau, rất riêng và rất đặc biệt. Trà dành cho giới trẻ có vị khác, trà dành cho người đứng tuổi có vị khác. Tí nữa họ cầm menu lên em khác biết.
Anh nói một lèo thuật lại lời của anh bồi bàn mà hôm anh hỏi. Em ngồi khoanh tay lên cái bàn nhìn anh nói, chú tâm và…ngạc nhiên.
- Anh biết nhiều ha?
- Chuyện. Anh của em mà lại…
- Chỉ được cái tự sướng.
- Hì kệ anh.
Anh gọi một ly trà viên, em gọi ly trà sữa cả 2 đều mang phong cách trà đạo. Anh giả bộ cầm ly trà lên, phẩy phẩy tay, mở nắp và uống y như phim cổ trang Trung Quốc cơ mà…nóng quá, sít nữa thì đổ cả ly trà.
- Haha cái đồ tham ăn.
- Anh đang bỏng hết mồm đây, còn trêu hả??
- Bỏng thật hả? Em đi gọi nước lạnh nha?
- Không cần! Có cách khác rễ hơn.
- Bỏng thì uống nước lạnh cho hạ nhiệt chứ còn cách gì nữa?
- Em lại gần đây?
Một có bé ngốc nghếch nghe lời anh, đưa mặt lại gần anh và anh…đặt lên đó một nụ hôn. Em bất ngờ nhưng sức hút của nó là rất lớn nên em nồng nhiệt đáp lại anh. Hai đứa lại quấn lấy nhau như sam cho tới khi…
- Anh chị cần gì nữa không ạ?
- À…à…không cần gì anh ạ.
Mả cha cái thằng phục vụ, phá đám đúng lúc ghê. Quê không chịu được.
- Cho anh chừa cái thói giê già.
- Hứ…bực mình.
- Thôi mà ck yêu, hì hì
Ngồi chửi thầm thằng bồi bàn một lúc thì anh cũng nhớ tới cái cần làm.
- Em nè?
- Gì anh?
- Nếu một ngày anh không còn yêu em nữa thì em có hận anh không?
- anh bị sao thế? Em không muốn nhắc tới mấy từ đó đâu nha.
- Thì anh dả dụ thế thôi. Anh muốn có không gian riêng.
- Anh nói gì em chả hiểu á?
- Thì anh muốn có những giây phút như vợ chồng ý.
- Hả? Cái đồ dê cụ này. Toàn muốn vớ vẫn.
- Ặc! Không phải đâu, ý anh là anh muốn có một không gian như vợ chồng ý chứ không phải anh muốn cái như em nghĩ đâu…hehe
- Ghét! Muốn gì nói đi lại còn.
- Tối mình vào nhà nghĩ ngủ qua đêm nhà?
- Hả? Anh bị điên à? Còn lâu nha sói.
- Hừ…anh chỉ muốn vào đó để 2 đứa có không gian như vợ chồng thôi, chứ anh không làm điều dại dột đâu. 3 năm yêu nhau em còn không hiểu anh à?
- Ai biết được anh. Ứ tin đâu, con trai toàn muốn thế thôi.
- Ặc! Không tin thôi. Đi về- Anh làm bộ mặt ngầu.
- Anh…em hỏi đã?
- Hỏi đi?
- Nếu một ngày em làm gì có lỗi thì anh có tha thứ không?
- Anh không biết. Để xem điều đó là gì đã. Em đang dấu anh điều gì đúng không?
- Không…không có.
Em dấu anh nhưng đôi mắt em đã nói lên tất cả, anh đã cố không nghĩ tới điều gì khác ngoài 2 đứa nhưng cái tin nhắn của thằng Khoa Ba đã khiến anh phải nghĩ “mày cẩn thận con vk mày đó, bố mày vừa thấy nó đi một mình hướng nhà nghỉ Hoa Trà về, mày tính sao tính đi.” Một sự thật của em nó đang hiện rõ trong anh.
- Nếu anh không tin em thì tối nay em sẽ qua đêm ở nhà nghỉ cùng với anh, nhưng anh không được làm gì đâu đó.
- Ừ…cũng hơn 9h rồi đó, uống đi rồi qua nhà nghỉ.
Hai đứa chỉ im lặng, nó quá dễ dàng khiến anh phải nghĩ. Tình yêu anh dành cho em quá mặn nồng, thế nhưng anh lại đi làm cái việc là XH- CT, anh không biết sao anh lại làm thế nữa. Anh quá bỉ ổi đúng không em? Chỉ vì anh lập trường không vững vàng, anh đang đi tin một cái điều gì đó vô hình. Tại sao em không thể nói ra cái điều em đang dấu anh chứ? Có phải em đang phản bội anh???? Anh không muốn nghĩ lúc này, anh sẽ gạt qua một bên, anh muốn những khoảnh khắc này đẹp nhất.
- Đi thôi em.
- Dạ!
Em khép nép đi sau lưng anh lên taxi tới cái nhà nghĩ mà hôm qua thằng Khoa Ba có nhắc tới…nhà nghỉ Hoa Trà. Thấy cái biển nhà nghỉ ánh mắt em đã khang khác.
- Cô cho cháu một phòng ạ.
- Để lại giấy tờ đi cháu.
- CMTND được không cô?
- Dược. Người yêu cháu à?
- Dạ vâng, cháu muốn qua đêm.
- Hình như…rồi…hai cháu lên phòng 305.
Em tránh mặt cô chủ nhà nghỉ, em bước đi trước anh, ánh mắt em sợ sệt trước cái nụ cười kiểu như khinh bỉ của bà chủ. Em có biết là anh đã đau thế nào không? Với anh dường như nó quá rõ ràng. Nhưng anh thử xem em còn dấu anh bao nhiêu lâu nữa. Vào tới phòng anh đi tắm còn em ngồi xem phim. Tắm song anh khoác cái mỗi cái khăn tăm mà bước vào dường với em. Giờ thì em biết rồi chứ.
- Mặc áo vào đi kìa.
- ư…ư…anh…ừm…anh bảo k…h…ô…ng…
Anh quấn lấy thân thể em. Em cũng không thể mà cưỡng lại được. Chiếc váy mỏng manh không thể giữ lấy cơ thể nóng bỏng của em, miệng em ú ớ theo những hành động mơn trớn của anh. Từng centimet trên thân thể em anh đều muốn khám phá, em chỉ còn biết…hưởng thụ.
Thế rồi đã không có cái anh muốn, nệm rường vẫn thế, trắng tinh khôi và ngay khi trong cuộc anh đã biết…không biết em đã qua tay bao nhiêu thằng. Em ngồi ôm gối dựa mình vào tường mà khóc. Khóc gì hả em? Khóc gì khi 3 năm qua anh bị em dắt mũi như một thằng ngớ ngẩn, khóc gì khi em nỡ lòng phản bội anh coi anh như một thằng hề. Việc trong trắng với anh nó cũng không quá quan trọng bằng những thứ em đã lừa dối anh trong quãng thời gian qua. Anh ngu ngơ, anh vẫn tin và yêu em, tin vào một cô bé ngây thơ trong tả áo dài, tin vào một cô bé hồn nhiên hát cho anh nghe mỗi khi anh buồn, tin vào một tình yêu…giả dối.
- Em xin lỗi…
- Lỗi gì hả em??
- Anh! Anh chửi em đi, anh như thế em không biết làm thế nào cả! hức…hức…
- Chửi cái