y vậy suýt thì sặc, bất chấp hình ảnh thục nữ, đôi mắt cô trợn tròn, “Cậu bảo chải lông trước ai?”.
“Đó là viềm vinh hạnh của anh”. Tiền Đa Đa chưa kịp mở miệng, đã có tiếng đàn ông xen vào trên đầu cô, ngẩng đầu lên liền chạm ngay mặt Diệp Minh Thân, lần này đến lượt Tiền Đa Đa suýt phun cà phê ra ngoài.
Sau khi đưa mắt dõi theo Đa Đa và Diệp Minh Thân rời khỏi quán cà phê, Y Y mới uể oải đứng vậy xách túi đi ra, đứng trước cổng đợi lái xe riêng đánh xe đến.
Đã sang tháng ba rồi, Thượng Hải vẫn rét căm căm, cô rụt cằm vào cổ áo lông. Phía đối diện bên kia đường chính là một trong những khu shopping xa xỉ nhất thành phố, cô thường đến đây, đương nhiên là thuộc làu như sân nhà mình, nhưng hôm nay lại không có hứng thú sang đó, chỉ muốn về nhà sớm, một mình chui vào phòng.
Cảm giác chấn động mà ảo giác ban nãy gây ra vẫn còn, cô rút tay ra khỏi túi áo khoác, cởi đôi găng tay may bằng chất liệu da dê ra hơi phiền hà, cô gỡ từng ngón tay ra, cuối cùng nhìn bàn tay mình để trần trong không khí lạnh giá.
Nhẫn cưới rất vừa tay, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Chói mắt biết bao! Năm xưa lần đầu tiên nhìn thấy, cô mừng khôn xiết. Cả ngày giơ tay lên ngắm, tách năm ngón tay ra, đặt trước ánh mặt trời, ánh đèn, thậm chí trong bóng đêm, chỉ cần có một ánh sáng, nó sẽ lấp lánh rạng ngời.
Xe ô tô chầm chậm dừng lại trước mặt, cô thu tay về kéo cửa sau ra ngồi lên xe, vừa đóng cửa vào thì phát hiện ra mình nhầm.
Thật đúng là lẩm cẩm, mặc dù là cùng một kiểu xe, nhưng nội thất của chiếc xe này rất sang trọng, gam màu cũng khác hoàn toàn. Không ngờ lại lên nhầm xe ! Đúng là hôm nay cô không nên đi lung tung trên đường.
“Xin lỗi, tôi nhầm xe”. Cô xin lỗi, sau đó đưa tay ra mở cửa.
Cạch! Tiếng khóa cửa tự động vang lên rất gãy gọn. Xe đã từ từ chuyển bánh, người ngồi trên ghế lái không ngoái đầu lại, chỉ trả lời hai chữ, ngắn gọn nhưng dứt khoát, “Không nhầm”.
Qua gương chiếu hậu, cô đã nhìn thấy khuôn mặt xa cách từ lâu đó, sau đó lấy hai tay che mặt. Chiếc găng tay rơi xuống đầu gối, chiếc nhẫn vẫn lấp lánh.
Tốc độ của xe nhanh dần, người đó quay đầu nhìn cô, vẫn đôi môi mỏng đó, cặp lông mày rậm đó, hóa ra thế gian thực sự có phép lạ. Tám năm qua, anh không hề thay đổi. Đáng sợ quá, sương gió lại buông tha cho anh.
Rõ ràng là Diệp Minh Thân đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại về khỉ đực và khỉ cái ban nãy, nhưng người ta là người có giáo dục, đi đến chỗ đỗ xe liền lịch lãm mở cửa cho Tiền Đa Đa, không nhắc đến chữ nào, vẻ mặt cũng bình tĩnh tự nhiên.
Tiền Đa Đa cũng không còn tinh thần nào để nói nhiều, tối qua bị kích động mạnh như vậy, thực ra lúc này cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó để chữa trị vết thương.
Diệp Minh Thân lái chiếc Volkswagen màu bạc rất trang nhã, ghế sau còn vắt một chiếc áo khoác đen, vừa nhìn là biết là giảng viên đại học.
Anh lái xe cũng rất chắc tay, trước khi nói chuyện mỉm cười với cô một cái, thái độ điềm đạm.
“Đa Đa, em muốn ăn gì?”.
Trong tích tắc Đa Đa có ảo giác rằng, mình đã sống cùng với người đàn ông này hai mươi năm, cho dù đây mới là cuộc hẹn thứ hai của hai người.
Hay cũng có nghĩa nếu cô lựa chọn người đàn ông này, cách sống chung như thế này có thể khiến hai mươi năm tựa như một ngày?
Đây là cái mà cô muốn tìm kiếm ư ?
Mù mịt… Nhưng trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt của tổng giám đốc cười tươi như ông già Noel – “thời điểm trao giải Oscar đã đến”.
Cuộc đời con người như một vở kịch, đã độc diễn đến lúc này rồi, màn kịch mới sẽ phải bắt đầu chứ. Nếu đã chấp nhận anh ta là ứng cử viên sáng giá nhất, là đối tượng hợp tác trong tương lai của mình, thì làm việc gì cũng phải chỉn chu, nếu không làm sao có thể từng bước sang được bờ bên kia?
Đả thông được điều này, Tiền Đa Đa mỉm cười giả bộ thục nữ, “Anh quyết định là được rồi”.
Câu nói này dịu dàng, khéo léo, cộng với nụ cười tươi như hoa của Tiền Đa Đa thật sự là hình ảnh hiếm gặp. Diệp Minh Thân vốn đang chăm chú nhìn về phía trước, lúc này vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn cô, dĩ nhiên là cũng mỉm cười đáp lại.
Trong chốc lát, bầu không khí trong xe trở nên ấm áp vì sự trao đi đổi lại nụ cười của họ, chỉ có điều trong lòng Tiền Đa Đa biết rõ là vẫn rất lạnh giá, nhưng lại không có đủ khả năng chạy vào tim người khác đo nhiệt độ, chính vì thế cười xong liền cúi đầu, tiếp tục giả vờ làm thục nữ theo phong cách truyền thống.
Thục nữ theo phong cách truyền thống có gì là không tốt đâu? Thục nữ theo phong cách truyền thống dễ lấy được chồng.
Diệp Minh Thân cho xe rẽ vào con đường nhỏ quen thuộc ở trung tâm thành phố, cuối cùng đỗ xe tại một con ngõ nhỏ yên tĩnh. Rẽ vào căn một gác nhỏ, ngoài cửa không có biển hiệu nào, lúc xuống xe, nét mặt Tiền Đa Đa lộ rõ vẻ thắc mắc.
“Không phải nhà anh, cho dù là trong Hành tinh khỉ(*), chúng mình cũng chưa đến lúc đó, có đúng không?”. Anh đưa tay ra đẩy cửa, còn quay đầu lại cười với cô.
Hóa ra anh vẫn còn nhớ rất rõ, dù mặt dày đến đâu, Tiền Đa Đa vẫn tỏ ra luống cuống trong một giây, cô vội quay đầu đi giả vờ không nghe thấy.
Hóa ra căn gác là một nhà hàng Hàn Quốc, ông chủ là người Hàn Quốc, chạy ra chạy vào bê thức ăn. Không khí toàn mùi thơm của thịt nướng, mấy chiếc bàn nhỏ đều có người ngồi, nướng thịt, uống rượu, nói chuyện bằng tiếng Hàn, không khí rất náo nhiệt.
Cũng không có thực đơn, Diệp Minh Thân đưa ra hai ngón tay với ông chủ, ông chủ đeo chiếc tạp dề màu xanh, đứng từ xa gật đầu cười rồi chui vào bếp.
Tiền Đa Đa ngồi xuống chiếc ghế anh vừa kéo ra, “Anh quen chỗ này lắm à ?”.
“Cũng không hẳn, chỉ đến ăn một lần với bạn”.
Bắt chước anh giơ hai ngón tay ra, Tiền Đa Đa tò mò, “Như thế là ông ấy hiểu
à?”.
“Anh chỉ bảo với ông ấy có mấy người thôi”.
“Ăn gì vậy anh?”.
“Ông chủ sẽ quyết định vào buổi sáng hàng ngày”.
Câu trả lời này rất độc, Tiền Đa Đa bắt đầu nhìn gian bếp nhỏ treo rèm cửa đó với ánh mắt chờ đợi giữa.
Hai đĩa xếp đủ các loại thịt được bê lên, kèm thêm rau sống xanh mướt, rất nhiều nước chấm đựng trong hai chiếc đĩa với màu sắc khác nhau.
Diệp Minh Thân phết mỡ lên chảo, sử dụng kẹp nướng thịt rất lành nghề, miếng thịt đỏ hồng tươi ngon, thái rất mỏng, đều đặn, đặt lên chảo nổ lách tách, chẳng mấy chốc đã chuyển sang màu trắng.
Cả ngày hôm nay Đa Đa ngồi với Y Y trong quán cà phê chỉ mới ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, lúc này thực sự cảm thấy nhỏ nước miếng, không còn giả bộ thục nữ được nữa.
Cô muốn giằng lấy chiếc kẹp
để tự mình nướng, nhưng Diệp Minh Thân lại đang phục vụ rất galant, sau khi miếng thịt được phết hai lần nước chấm, cuộn vào rau sống mới đưa cho cô. Ngón tay anh rất dài, nhưng móng tay lại rất vuông vắn, đặt trên lá rau sống xanh mướt, trông càng bắt mắt.
Không không! Tiền Đa Đa chán nản tự chữa lại, dĩ nhiên cái bắt mắt là món thịt bò Hàn Quốc thơm ngon, tại sao cô lại đói đến mức mất hết cả tâm trí như vậy?
Lời giới thiệu của ông chủ nhà hàng quả nhiên là không tồi, cắn một miếng, mùi thơm hơi cháy của thịt nướng, cái giòn của rau sống, cộng với vị ngon của nước chấm, Tiền Đa Đa mím môi, nheo mắt lại, xuýt xoa một tiếng “chà”.
“Ngon không?”.
“Mỹ vị giữa nhân gian, cảm giác như được lên thiên đường vậy”.
Diệp
“Đó là viềm vinh hạnh của anh”. Tiền Đa Đa chưa kịp mở miệng, đã có tiếng đàn ông xen vào trên đầu cô, ngẩng đầu lên liền chạm ngay mặt Diệp Minh Thân, lần này đến lượt Tiền Đa Đa suýt phun cà phê ra ngoài.
Sau khi đưa mắt dõi theo Đa Đa và Diệp Minh Thân rời khỏi quán cà phê, Y Y mới uể oải đứng vậy xách túi đi ra, đứng trước cổng đợi lái xe riêng đánh xe đến.
Đã sang tháng ba rồi, Thượng Hải vẫn rét căm căm, cô rụt cằm vào cổ áo lông. Phía đối diện bên kia đường chính là một trong những khu shopping xa xỉ nhất thành phố, cô thường đến đây, đương nhiên là thuộc làu như sân nhà mình, nhưng hôm nay lại không có hứng thú sang đó, chỉ muốn về nhà sớm, một mình chui vào phòng.
Cảm giác chấn động mà ảo giác ban nãy gây ra vẫn còn, cô rút tay ra khỏi túi áo khoác, cởi đôi găng tay may bằng chất liệu da dê ra hơi phiền hà, cô gỡ từng ngón tay ra, cuối cùng nhìn bàn tay mình để trần trong không khí lạnh giá.
Nhẫn cưới rất vừa tay, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Chói mắt biết bao! Năm xưa lần đầu tiên nhìn thấy, cô mừng khôn xiết. Cả ngày giơ tay lên ngắm, tách năm ngón tay ra, đặt trước ánh mặt trời, ánh đèn, thậm chí trong bóng đêm, chỉ cần có một ánh sáng, nó sẽ lấp lánh rạng ngời.
Xe ô tô chầm chậm dừng lại trước mặt, cô thu tay về kéo cửa sau ra ngồi lên xe, vừa đóng cửa vào thì phát hiện ra mình nhầm.
Thật đúng là lẩm cẩm, mặc dù là cùng một kiểu xe, nhưng nội thất của chiếc xe này rất sang trọng, gam màu cũng khác hoàn toàn. Không ngờ lại lên nhầm xe ! Đúng là hôm nay cô không nên đi lung tung trên đường.
“Xin lỗi, tôi nhầm xe”. Cô xin lỗi, sau đó đưa tay ra mở cửa.
Cạch! Tiếng khóa cửa tự động vang lên rất gãy gọn. Xe đã từ từ chuyển bánh, người ngồi trên ghế lái không ngoái đầu lại, chỉ trả lời hai chữ, ngắn gọn nhưng dứt khoát, “Không nhầm”.
Qua gương chiếu hậu, cô đã nhìn thấy khuôn mặt xa cách từ lâu đó, sau đó lấy hai tay che mặt. Chiếc găng tay rơi xuống đầu gối, chiếc nhẫn vẫn lấp lánh.
Tốc độ của xe nhanh dần, người đó quay đầu nhìn cô, vẫn đôi môi mỏng đó, cặp lông mày rậm đó, hóa ra thế gian thực sự có phép lạ. Tám năm qua, anh không hề thay đổi. Đáng sợ quá, sương gió lại buông tha cho anh.
Rõ ràng là Diệp Minh Thân đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại về khỉ đực và khỉ cái ban nãy, nhưng người ta là người có giáo dục, đi đến chỗ đỗ xe liền lịch lãm mở cửa cho Tiền Đa Đa, không nhắc đến chữ nào, vẻ mặt cũng bình tĩnh tự nhiên.
Tiền Đa Đa cũng không còn tinh thần nào để nói nhiều, tối qua bị kích động mạnh như vậy, thực ra lúc này cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó để chữa trị vết thương.
Diệp Minh Thân lái chiếc Volkswagen màu bạc rất trang nhã, ghế sau còn vắt một chiếc áo khoác đen, vừa nhìn là biết là giảng viên đại học.
Anh lái xe cũng rất chắc tay, trước khi nói chuyện mỉm cười với cô một cái, thái độ điềm đạm.
“Đa Đa, em muốn ăn gì?”.
Trong tích tắc Đa Đa có ảo giác rằng, mình đã sống cùng với người đàn ông này hai mươi năm, cho dù đây mới là cuộc hẹn thứ hai của hai người.
Hay cũng có nghĩa nếu cô lựa chọn người đàn ông này, cách sống chung như thế này có thể khiến hai mươi năm tựa như một ngày?
Đây là cái mà cô muốn tìm kiếm ư ?
Mù mịt… Nhưng trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt của tổng giám đốc cười tươi như ông già Noel – “thời điểm trao giải Oscar đã đến”.
Cuộc đời con người như một vở kịch, đã độc diễn đến lúc này rồi, màn kịch mới sẽ phải bắt đầu chứ. Nếu đã chấp nhận anh ta là ứng cử viên sáng giá nhất, là đối tượng hợp tác trong tương lai của mình, thì làm việc gì cũng phải chỉn chu, nếu không làm sao có thể từng bước sang được bờ bên kia?
Đả thông được điều này, Tiền Đa Đa mỉm cười giả bộ thục nữ, “Anh quyết định là được rồi”.
Câu nói này dịu dàng, khéo léo, cộng với nụ cười tươi như hoa của Tiền Đa Đa thật sự là hình ảnh hiếm gặp. Diệp Minh Thân vốn đang chăm chú nhìn về phía trước, lúc này vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn cô, dĩ nhiên là cũng mỉm cười đáp lại.
Trong chốc lát, bầu không khí trong xe trở nên ấm áp vì sự trao đi đổi lại nụ cười của họ, chỉ có điều trong lòng Tiền Đa Đa biết rõ là vẫn rất lạnh giá, nhưng lại không có đủ khả năng chạy vào tim người khác đo nhiệt độ, chính vì thế cười xong liền cúi đầu, tiếp tục giả vờ làm thục nữ theo phong cách truyền thống.
Thục nữ theo phong cách truyền thống có gì là không tốt đâu? Thục nữ theo phong cách truyền thống dễ lấy được chồng.
Diệp Minh Thân cho xe rẽ vào con đường nhỏ quen thuộc ở trung tâm thành phố, cuối cùng đỗ xe tại một con ngõ nhỏ yên tĩnh. Rẽ vào căn một gác nhỏ, ngoài cửa không có biển hiệu nào, lúc xuống xe, nét mặt Tiền Đa Đa lộ rõ vẻ thắc mắc.
“Không phải nhà anh, cho dù là trong Hành tinh khỉ(*), chúng mình cũng chưa đến lúc đó, có đúng không?”. Anh đưa tay ra đẩy cửa, còn quay đầu lại cười với cô.
Hóa ra anh vẫn còn nhớ rất rõ, dù mặt dày đến đâu, Tiền Đa Đa vẫn tỏ ra luống cuống trong một giây, cô vội quay đầu đi giả vờ không nghe thấy.
Hóa ra căn gác là một nhà hàng Hàn Quốc, ông chủ là người Hàn Quốc, chạy ra chạy vào bê thức ăn. Không khí toàn mùi thơm của thịt nướng, mấy chiếc bàn nhỏ đều có người ngồi, nướng thịt, uống rượu, nói chuyện bằng tiếng Hàn, không khí rất náo nhiệt.
Cũng không có thực đơn, Diệp Minh Thân đưa ra hai ngón tay với ông chủ, ông chủ đeo chiếc tạp dề màu xanh, đứng từ xa gật đầu cười rồi chui vào bếp.
Tiền Đa Đa ngồi xuống chiếc ghế anh vừa kéo ra, “Anh quen chỗ này lắm à ?”.
“Cũng không hẳn, chỉ đến ăn một lần với bạn”.
Bắt chước anh giơ hai ngón tay ra, Tiền Đa Đa tò mò, “Như thế là ông ấy hiểu
à?”.
“Anh chỉ bảo với ông ấy có mấy người thôi”.
“Ăn gì vậy anh?”.
“Ông chủ sẽ quyết định vào buổi sáng hàng ngày”.
Câu trả lời này rất độc, Tiền Đa Đa bắt đầu nhìn gian bếp nhỏ treo rèm cửa đó với ánh mắt chờ đợi giữa.
Hai đĩa xếp đủ các loại thịt được bê lên, kèm thêm rau sống xanh mướt, rất nhiều nước chấm đựng trong hai chiếc đĩa với màu sắc khác nhau.
Diệp Minh Thân phết mỡ lên chảo, sử dụng kẹp nướng thịt rất lành nghề, miếng thịt đỏ hồng tươi ngon, thái rất mỏng, đều đặn, đặt lên chảo nổ lách tách, chẳng mấy chốc đã chuyển sang màu trắng.
Cả ngày hôm nay Đa Đa ngồi với Y Y trong quán cà phê chỉ mới ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, lúc này thực sự cảm thấy nhỏ nước miếng, không còn giả bộ thục nữ được nữa.
Cô muốn giằng lấy chiếc kẹp
để tự mình nướng, nhưng Diệp Minh Thân lại đang phục vụ rất galant, sau khi miếng thịt được phết hai lần nước chấm, cuộn vào rau sống mới đưa cho cô. Ngón tay anh rất dài, nhưng móng tay lại rất vuông vắn, đặt trên lá rau sống xanh mướt, trông càng bắt mắt.
Không không! Tiền Đa Đa chán nản tự chữa lại, dĩ nhiên cái bắt mắt là món thịt bò Hàn Quốc thơm ngon, tại sao cô lại đói đến mức mất hết cả tâm trí như vậy?
Lời giới thiệu của ông chủ nhà hàng quả nhiên là không tồi, cắn một miếng, mùi thơm hơi cháy của thịt nướng, cái giòn của rau sống, cộng với vị ngon của nước chấm, Tiền Đa Đa mím môi, nheo mắt lại, xuýt xoa một tiếng “chà”.
“Ngon không?”.
“Mỹ vị giữa nhân gian, cảm giác như được lên thiên đường vậy”.
Diệp