Cúp máy, Gia Nhi kiểm tra hồ sơ công tác, bỏ vào túi xách. Bên ngoài phòng lại có người nhấn chuông.
“Chào buổi sáng!” Cao Nguyên đứng trước cửa phòng, nhoẻn miệng cười.
“Chào…chào anh!”
“Em đi đâu mà ăn mặc đẹp thế? Đã khỏe lại chưa? Ngoài trời đang mưa lất phất đấy!”
“Em cùng trưởng phòng đi khảo sát. Anh vẫn còn ở lại à?”
“Chẳng phải hôm qua có người vừa ôm anh vừa khóc lóc giữ anh lại sao?”
Cô ngượng ngùng, cúi gầm mặt. “Thế à? Có lẽ tối qua em mệt quá nên ăn nói lung tung.”
“Vậy có nghĩa là em không muốn anh ở đây?” Anh hơi thất vọng.
“Không phải…ý em là…”
Anh đưa mắt nhìn vào trong căn phòng, nét mặt u ám hẳn.
“Em phải đi gấp ư?”
Cô gật đầu.
“Gấp đến nỗi nhịn cả ăn sáng à? Hay…em không muốn ăn?”
“Ơ…không…anh đừng hiểu lầm. Em thấy bát cháo đã nguội rồi, vả lại thực sự em phải đi gấp, trưởng phòng đang đợi em. Mà anh không nên ở lại đây với em, anh là chủ tịch mà, ở Sài Gòn anh còn hàng trăm công việc cần anh giải quyết, anh lại phí thời gian vì em nữa rồi.”
Cao Nguyên mím chặt môi, nhăn mặt nhìn cô.
“Nếu em bận việc thì em cứ đi đi, đừng bận tâm đến anh. Nhưng anh sẽ không về lại Sài Gòn. Anh muốn chúng ta bình tĩnh nói chuyện rõ ràng. Sau bữa tối anh sẽ đợi em ở hoa viên của khách sạn.”
Không chờ Gia Nhi có phản ứng gì, anh trở về phòng, đóng sầm cửa thật mạnh.
Bảy giờ tối, Gia Nhi lầm lũi về phòng khách sạn. Chuyến đi này đã toi công rồi, cuộc khảo sát chẳng mang lại kết quả tốt như mong đợi. Cứ ngỡ sẽ tìm được một mẩu đất tốt cho buổi đấu thầu sắp đến, thế mà khi đi đến tận nơi thì cô mới nhận ra những lời nói ngọt ngào của những tay môi giới đều là bịa đặt. Quảng cáo mười phần chỉ có một phần là sự thật. Trưởng phòng cũng thất vọng ra mặt, nhưng ông vẫn an ủi ngược lại cô, còn đùa rằng xem như đây là chuyến du lịch miễn phí. Cô thì chỉ muốn tranh thủ về sớm để tìm địa điểm khác tốt hơn.
Thất vọng ảo não mở cửa phòng, nhưng sực nhớ lại cuộc hẹn với Cao Nguyên, cô bần thần đứng trước cửa một hồi lâu, rồi cũng tiến về phía hoa viên. Có lẽ giữa hai người cũng nên nói chuyện rõ ràng và dứt khoát.
Khách sạn nơi Gia Nhi thuộc dạng khách sạn cao cấp ở Đà Lạt. Hoa viên rộng rãi, thoáng mát, trồng rất nhiều hoa xung quanh. Dọc hai bên đường là dãy hoa tú cầu đặc trưng của thành phố sương mù, cạnh bồn nước là những chậu hoa hồng đủ sắc màu rực rỡ. Nhưng tất cả đã bị bóng tối của màn đêm làm nhòa sức sống mãnh liệt của sắc hoa buổi sớm mai.
Từ xa cô đã trông thấy hình bóng của Cao Nguyên. Anh ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu nhỏ nhắn, nhưng đầu tựa vào ghế, ánh mắt nhắm nghiền có vẻ rất mệt mỏi. Cô chầm chậm bước tới, ngạc nhiên khi dưới chân xích đu có đến năm lon bia đã cạn sạch. Cô đoán
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹161718›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
anh đã say rồi.
Gia Nhi nhẹ nhàng nhặt từng vỏ lon bia bỏ vào thùng rác rồi ngồi xuống bên cạnh Cao Nguyên. Thấy anh vẫn chưa tỉnh, cô không vội đánh thức, chỉ ngồi đó dịu dàng nhìn anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lác đác vài ánh sao. Đêm nay là đêm Giáng sinh, trời Đà Lạt cũng rất đẹp, buổi sáng mưa lất phất, mãi đến chiều mới dứt, như trả lại bầu không khí trong lành cho mọi người nô nức dạo chơi.
Thành phố sương mù lãng mạn đến thế, đi đến con đường nào cô cũng bắt gặp hình ảnh các đôi tình nhân tay trong tay bên nhau quên đi cái lạnh. Lạc lõng giữa dòng người đó, có một chút buồn tủi len lói trong lòng, giờ ngồi bên cạnh anh, chút cảm giác ấy cũng tựa như tiêu tan.
Giây phút nhỏ nhoi này liệu có thể tồn tại mãi? Cô không muốn nghĩ đến.
“Gia…Nhi…em…đừng…đi”
Cao Nguyên khẽ gọi trong cơn mơ màng, bất chợt cô nhìn thấy một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt anh.
“Anh Nguyên…”
Cô đã từng khóc vì người mình yêu thương, thế nên nỗi đau này, cô cảm nhận được.
“Anh say rồi! Để em dìu anh vào phòng!”
Gia Nhi quàng tay anh vào vai mình, định kéo anh lên, nhưng bất thình lình Cao Nguyên kéo cô lại khiến cô ngã nhào trên người anh.
“Không…anh không đi đâu cả! Anh không muốn mất em! Anh không thể mất em! Em đừng đối xử với anh như người xa lạ nữa, anh rất đau lòng!”
Cao Nguyên siết cô chặt hơn, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay anh, cô đành yên lặng.
“Có thể nào…đừng yêu em nữa không anh?”
Câu nói của cô như nhát dao cứa vào tim anh, còn đau hơn cả lần anh đỡ cho cô thoát khỏi lưỡi dao kia. Anh buông cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe.
“Em nghĩ tình yêu chỉ là lời nói suông thôi sao? Hai năm qua anh đã âm thầm chịu đựng chôn giấu tình cảm của mình, luôn giữ khoảng cách bên em, tất cả mọi việc anh làm là vì cái gì? Chỉ để nhận lấy câu hỏi này của em à? Tại sao em yêu anh nhưng lại luôn trốn tránh? Phải chăng em đang sợ điều gì mà không thể nói cho anh biết? Hôm nay anh muốn tất cả mọi chuyện phải rõ ràng, em trả lời đi!!!”
Cao Nguyên kích động đến mức vừa gào thét vừa lay mạnh hai vai cô khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô đẩy mạnh anh ra, nghẹn ngào nói.
“Phải! Em sợ em sẽ lại đau khổ lần nữa! Anh có chắc chắn rằng tương lai chúng ta mãi mãi được bên nhau không? Hay là anh cũng như Huy, rời xa em không hối tiếc? Còn nữa, giữa em và anh trước kia xảy ra quá nhiều chuyện, chẳng phải mẹ anh luôn rất căm ghét em sao? Vượt qua được rào cản của bản thân, nhưng còn gia đình anh, anh nghĩ em sẽ phải đối diện như thế nào khi em luôn là cái gai trong mắt bà? Chẳng lẽ em lại phải nhìn thấy anh khó xử khi đứng giữa em và mẹ anh? Em không thể!!! Thà rằng em ích kỷ một lần cho bản thân, chấp nhận buông tay anh, lúc ấy cả em và anh, chẳng còn chịu đựng thêm nỗi đau nào nữa! Anh hiểu không???”
“Nhi…”
Gia Nhi khóc nức nở, nỗi đau dường như vỡ òa, cô gục ngã vào lòng anh.
“Thì ra em luôn lo lắng vì chuyện này.” Anh dịu giọng, xoa đầu cô. “Hãy nghe anh nói!!! Mỗi người có cảm nhận về tình yêu khác nhau, anh và Huy là hai cá thể riêng biệt, tâm tư tình cảm hoàn toàn không giống nhau. Em cũng có thể nghĩ rằng, giữa em và Huy có duyên nhưng vô phận, định mệnh ràng buộc cậu ta phải sống đời đời kiếp kiếp với Ngọc Hân, dù em yêu cậu ta đến mấy, đau khổ cùng cực thế nào, cũng không thể thay đổi những gì đã được định đoạt sẵn. Thế nhưng tại sao em lại nghĩ anh sẽ như Huy rời xa em? Phải! Tương lai không thể nào đoán trước được, thế thì đừng vì những gì mơ hồ mà lại đánh mất tình yêu của mình. Năm tháng qua đi sẽ không trở lại. Đời người ngắn ngủi, có bao lâu để yêu nhau chứ? Em không nên lãng phí thời gian chúng ta bên nhau, chẳng lẽ cứ phải chịu đựng sự cô đơn buồn tủi như thế này sao?”
“Nhưng…còn mẹ anh?” Có lẽ những lời nói chân thành của Cao Nguyên đã khiến cô đôi chút r