- Vậy thì…chỉ còn cách…nói ra mà thôi.- Bà Trần thở dài.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má đã gầy đi phần nào của bà.
Thời gian có thể xóa đi tất cả kể cả những kỷ niệm. Nhưng nó sẽ chẳng thể nào xáo đi được những lầm lỡ…
- Tôi thật đúng là một người mẹ chả ra gì!
Một cách nhẹ nhàng, ông Đới tiến về phía bà Trần và đưa cho bà một cái khăn nhỏ.
- Tôi không nghĩ thế! Tôi nghĩ bà là một người mẹ tuyệt vời. Rồi chúng sẽ hiểu.
- Anh!- Quỳnh Băng tiu nghĩu nhìn Hoàng Chương.
- Sao mặt bí xị thế?- Hoàng Chương ngạc nhiên nhìn Quỳnh Băng.
- Anh! Anh có thấy em làm anh khó chịu không?
Hoàng Chương nhăn trán.
- Khó chịu?!
- Uhm!- Quỳnh Băng gật đầu.- Là chuyện của anh với Thương ấy. Em có làm anh khó chịu không?
- À! Ra là chuyện này.- Trong giọng nói của Hoàng Chương lẫn khuất tiếng cười.- Khó chịu thì anh không khó chịu nhưng em làm anh thấy khó xử với Thương.
- Sao lại thế ạ?- Quỳnh Băng tròn xoe con mắt.- Em tưởng…anh khó chịu chứ.
Hoàng Chương nhẹ nhàng xoa đầu Quỳnh Băng.
- Em là em gái của anh cho dù em có nghịch đến đâu, anh cũng không thấy khó chịu. Nhưng trong chuyện này, em khiến anh thấy khó xử với Thương. Em làm mọi chuyện theo ý mình, không nói năng gì với anh cả, cứ thế mà làm, khiến anh thấy bất ngờ và không biết nên xử trí thế nào vì mọi chuyện cứ như là đã rồi. Anh thì thấy khó xử còn Thương, Thương sẽ thấy khó chịu đấy.
- Thế Thương nói sao với anh?- Quỳnh Băng vội hỏi.
- Thương không nói gì cả. Nhưng anh biết, Thương khó chịu.
- Em xin lỗi!
- Không sao! Từ giờ, chuyện của anh, em cứ để anh tự lo. Được không?
Quỳnh Băng gật đầu.
- Em chỉ muốn anh được vui thôi.
- Anh biết mà! Em cũng phải vui, anh mới vui được. Biết chưa?
Quỳnh Băng gật đầu.
Mỉm cười thật tươi, Hoàng Chương vòng tay qua ôm cô em gái của mình.
- Có Thanh San ở nhà không?- Vừa ngồi xuống, ông Đới vừa hỏi người giúp việc.
- Dạ tiểu thư đang ở trên lầu ạ.
- Bảo Thanh San vào phòng làm việc của tôi.
- Dạ vâng!
Ông Đới chậm rãi đứng lên bước vào phòng làm việc. Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra mà ông không khỏi thở dài…
- Ba gọi con ạ?!
- Con ngồi đi!
- Dạ!
Thanh San có vẻ lo lắng
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹161718›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
trước vẻ mặt khủng bố của ba mình.
- Có chuyện gì vậy ba?
- Con đã đọc báo sáng nay chưa?
- Dạ chưa!- Thanh San lắc đầu.
- Vậy thì đọc đi!- Vừa nói, ông Đới vừa đẩy tờ báo về phía Thanh San.
Thanh San hơi khó hiểu nhưng rồi cô cùng cầm lấy tờ báo lên và bắt đầu đọc. Vừa đọc cô thầm cười vì paparazi đúng là nhanh tay lẹ mắt đến không ngờ. Xem ra mọi thứ đều không nằm ngoài tính toán của cô. Nhưng dường như họ vẫn không đoán ra giữa cô và Việt Hoàng đang là phim giả tình thật thì phải.
- Sao vậy ba?- Thanh San mỉm cười.
- Giữa con và Việt Hoàng là như thế nào?- Ông Đới nghiêm giọng hỏi.- Có phải hai đứa đang đóng kịch không hay là “phim giả tình thật”?
- Ba… – Thanh San ngạc nhiên.- …ba…tinh ý thật. Tụi con…đúng là phim giả tình thật.- Cô đỏ cả mặt.
- Hai đứa tới đâu rồi?
- Ba!- Thanh San khẽ kêu lên.- Tụi con chỉ mới tìm hiểu nhau thôi.
- Lúc đầu không có Việt Hoàng sao bây giờ lại có Việt Hoàng?
- Tụi còn muốn giúp…
- Chấm dứt kế hoạch này ngay.- Ông Đới cắt ngang lời Thanh San.
- Ba! Sao lại thế?- Thanh San ngạc nhiên.
- Nếu giữa con và Việt Hoàng không có vấn đề gì, ba vẫn sẽ cho con tiếp tục kế hoạch và đứng sau hậu thuẫn cho con. Nhưng giò thì không được.
- Tại sao ạ? Vì Việt Hoàng?
- Hai đứa không thể đến với nhau được!- Chất giọng của ông Đới vẫn đều đều.
- Tại sao lại thế ạ?- Thanh San hoang man.- Tại sao lại không thể ạ? Chẳng lẽ là vì hôn ước giữa con và Hải Luân ạ.
- Ba đã đồng ý kế hoạch này của con thì chuyện hôn ước ba đã dẹp sang một bên rồi.
Thanh San thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô thật sự rất hoang man.
- Vậy thì tại sao ạ? Tại sao con và Việt Hoàng lại không thể đến với nhau.
- Con hãy bình tĩnh nghe ba nói.
- Ba à! Con…tại sao…con không hiểu…
- Con phải thật sự bình tĩnh nghe ba nói.
Ông Đới nhìn thật thật sâu và mắt Thanh San và kiên nhẫn chờ đợi. Vì ông biết rằng điều ông sắp nói ra sẽ là một cú sock lớn đối với Thanh San.
- Con phải thật bình tĩnh nghe ba nói.
Thanh San gật đầu và cố gắng điều hòa nhịp thở…
…Hít vào một hơi đầy căng, ông Đới chậm rãi nói:
- Con và Việt Hoàng không thể đến với nhau được là vì…
- Sao ạ?!- Việt Hoàng ngạc nhiên cực độ nhìn bà Trần.- Anh em sinh đôi!
Bà Trần khẽ nhắm mắt và chậm rãi gật đầu.
- Đúng thế! Con và Thanh San là hai anh em sinh đôi
- Thảo nào!- Việt Hoàng bần thần.- Thảo nào con thấy giữa con và Thanh San dường như có mối liên kết nào đó mà con không thể nào lí giải được. Con rất hiểu Thanh San và ngược lại. Cứ như là thần giao cách cảm vậy. Nhưng tại sao lại là như thế ạ?
- Sóng gió gia đình ta bắt đầu từ vụ tai nạn của cậu Hai con. Cậu Hai con bị người ta mưu sát giết chết. Sau đó là hàng loạt mối làm ăn bị bể, các khách hàng ngừng giao dịch với chúng ta…
- Khoan đã!- Việt Hoàng cắt ngang lời bà Trần.- Không phải là năm con mười một tuổi sao?
- Con cứ nghe má kể đi. Các mối làm ăn của chúng ta đều bị bể cả. Tất cả mọi công việc đều bị ngưng trệ. Nội bộ công ty xảy ra lục đục. Cuộc chiến tranh quyền cướp ngôi bắt đầu. Con cũng biết đấy, chức vụ Tổng giảm đốc của một tập đoàn lớn không phải là nhỏ. Nên tình hình của công ty rất căng thẳng. Họ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Một số thì muốn tập đoàn hoạt động để đem lại lợi nhuận cho công ty của họ. Số khác lại muốn xé nhỏ tập đoàn ra. Rất nhiều chuyện rắc rối xảy ra. Khi đó má mang song thai. Chính là con và Thanh San. Ngoài má và ông ngoại ra, không ai biết má mang song thai cả, kể cả ba con. Ông ngoại bảo má là phải giấu một trong hai đứa đi. Nếu không cả hai đứa sẽ gặp nguy hiểm. Má nghe lời ông ngoại nên đã đến nhờ ba của Thanh San hiện giờ để dàn dựng lên vở kịch nhận con nuôi ở cô nhi viện. Ngày má sinh, ông ngoại tìm mọi cách để cản ba vào bệnh viện. Má thật sự rất đau lòng. Nhưng vì không còn lựa chọn nào khác nên má đành nuốt nước mắt vào trong. Nằm trong phòng chờ sinh, má cảm thấy lạnh lẽ và cô đơn vì không có chồng bên cạnh. Nhưng má không cho phép mình yếu đuối. Và rồi sau khi con và Thanh San ra đời được khoảng một tuần, ông Đới đến bệnh viện làm thủ tục nhận con và đem Thanh San về nuôi. Lúc đó ông ngoại mới để ba vào thăm má và con. Ba năm sau tình hình tạm lắng xuống. Má muốn đón Thanh San về nhưng ông ngoại con bảo chưa đến lúc. Đến khi ông ngoại con qua đời, má mới thật sự hiểu được câu nói của ông ngoại năm đó.
- Ông ngoại đã nói gì ạ?
- Ông ngoại đã nói rằng “Cuộc chiến sinh tử là một cuộc chiến sống còn. Nếu con không thể bảo vệ mình thì đừng nói gì đến chuyện bảo vệ ngư