Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full (xem 3157)

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full

Huy.
Tiếng hét váng cả trời đất kia chắc chắn không thể nhầm vào đâu được nữa. Hải Luân vội quay về phía sau. Và…đúng là Quỳnh Băng! Quỳnh Băng đang hiện diện trước mắt cậu chứ không phải là do ảo ảnh. Như bị thôi thúc, Hải Luân vội chạy đến ôm lấy Quỳnh Băng…
…Trong phút chốc, Quỳnh Băng đơ người trước hành động đột ngột của Hải Luân. Và rồi nó quàng tay qua ôm Hải Luân, sau đó nó khẽ nấc lên từng tiếng, từng tiếng một.
- Anh nhớ em! Nhớ em lắm! Anh cứ nghĩ sẽ không được gặp em nữa chứ.
- Uhm!
Nghe thấy tiếng ho, Hải Luân vội thả Quỳnh Băng ra.
Quỳnh Băng ngạc nhiên nhìn cô gái đứng bên cạnh Hải Luân. Đúng là cô gái đã đi cạnh Hải Luân mà nó đã nhìn thấy cách đay ít lâu.
- Havir!- Cô gái mỉm cười, nụ cười như thiên thần.
- Havir?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
- Havir là tên tiếng anh của anh.- Hải Luân giải thích.- Giới thiệu với em đây là chị gái của anh, Hoài Thu.
- Chị gái!?- Quỳnh Băng căng mắt ngạc nhiên.
- Uhm! Em sao thế?
- À! Không sao!- Quỳnh Băng lắc đầu.- Rất vui được gặp chị.
- Uhm! Thôi hai đứa nói chuyện đi. Chị không làm phiền nữa.
- Dạ!- Hải Luân và Quỳnh Băng đồng thanh
Dứt câu, Hoài Thu chậm rãi bước ra chỗ khác và ra hiệu cho nhóm vệ sĩ tản ra để Quỳnh Băng và Hải Luân cảm thấy thoải mái.
- À! Thế tại sao…em lại tới được đây vậy?- Vừa nói, Hải Luận vừa dẫn Quỳnh Băng tiến về phía Băng ghế.
- Chị Hải Quyên dẫn em tới. Bây giờ thì chị ấy đang chật vật với lốp xe.- Khẽ thở dài, Quỳnh Băng ngồi xuống ghế.- Anh đi mà không giải thích nên em phải tìm đến tận đây để hỏi anh thế thôi.
- Hỏi anh?- Hải Luân nhăn trán khó hiểu.- Chẳng phải anh đã giải thích rất rõ trong thư rồi sao?
Quỳnh Băng muốn nổi đóa lên với Hải Luân nhưng nó biết bây giờ không phải lúc. Nó cố hạ hỏa.
- Anh nghĩ để lại cho em một bức thư thế là xong à? Còn nữa, trong thư anh giải thích như thế ai mà hiểu được!.- Quỳnh Băng phụng phị.
Hải Luân khẽ mỉm cười và ôm Quỳnh Băng vào lòng.
- Anh xin lỗi!- Vừa nói, Hải Luân vừa đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của Quynhg Băng.
- Hải Luân!- Quỳnh Băng ngước nhìn Hải Luân.- Anh có nhớ là anh đã nói gì với em lúc mình tính tiền xong trong siêu thị không? Cái ngày giáng sinh đấy.
- Nhớ!- Hải Luân cười gượng.
- Vậy…anh kể cho em nghe đi.
- Em tới đây, tìm anh chỉ để…thỏa trí tò mò thôi à?- Chất giọng của Hải Luân có chút bông đùa.
- Anh đúng là quá đáng mà! Người ta vì muốn gặp anh nên mới chạy tới đây. Mà chẳng lẽ anh giấu em nhiều chuyện như thế, em lại không có quyền hỏi. Hơn nữa, bản thân anh cũng đã nói rằng em sẽ sớm được biết mọi chuyện của anh. Giờ anh sắp bay rồi, sau này anh bảo em làm sao biết chuyện của anh đây.
- Được rồi! Được rồi!- Hải Luân chào thua.- Thế…em muốn biết về điều giừ của anh.
- Tất cả!- Quỳnh Băng trả lời ngắn gọn.
- Tất cả?
- Đúng thế! Thân thế, gia đình cả những chuyện mà anh đang gặp phải nữa.
- Tại sao em lại muốn biết tất cả?
- Người yêu còn là bạn đồng hành nữa. Mà đã là bạn đồng hành với nhau thì chúng ta phải tin tưởng nhau và nên chia sẻ với nhau tất cả mọi chuyện, dù chuyện ấy có đau lòng đến đâu. Chẳng phải em cũng đã kể cho anh nghe về gia đình của mình rồi còn gì.
Hải Luân trầm ngâm suy nghĩ. Không phải là cậu không muốn kể cho Quỳnh Băng nghe. Cũng không phải là cậu không tin tưởng Quỳnh Băng. Mà là đó thật sự là những khú ức quá đau buồn trong cuộc đời cậu. Cậu không muốn Quỳnh Băng phải nghĩ suy hay vướng bận bất kỳ điều gì cả. Nó quá trong sáng.
- Thên thực tế thì… – Hải Luân chậm rãi lên tiếng.- …Hải Luân đã chết cách đây gần mười năm trước.


Chương 22: Sự thật định mệnh (cuối cùng)


- Trên thực tế thì… – Hải Luân chậm rãi lên tiếng.- …Hải Luân đã chết cách đây gần mười năm trước.
Quỳnh Băng không giấu được sự kinh ngạc lẫn bàng hoàn khi nghe Hải Luân nói điều này. Nó ngồi bất động và gương mặt nó chuyển màu liên tục. Đỏ bừng sang tái mét rồi lại xanh. Nó thật sự không hiểu gì cả. Tại sao lại thế này? Gia Huy vừa nói Hải Luân đã chết? Vậy người ngồi trước mặt nó là ai? Không đúng! Có cái gì đó không đúng và không trùng khớp.
- Anh…anh là em rối đấy! Thế là sao? Anh nói…Hải Luân đã chết…là sao? Vậy… – Quỳnh Băng cuống lên.
- Bình tĩnh nào!- Hải Luân cười hiền với Quỳnh Băng.- Anh sẽ kể cho em nghe hết. Tên thật của anh không phải là Nguyễn Hải Luân mà là Nguyễn Lâm Hải Luân. Năm mẹ anh…
- Khoan đã!- Quỳnh Băng vội cắt ngang lời Hải Luân.- Nguyễn Lâm Hải Luân!?- Nó nhăn trán suy nghĩ. Nó nghĩ điều gì đó rất lung.- Nguyễn Lâm Hải Luân! Nguyễn Lâm!
Hải Luân kiên nhẫn chờ Quỳnh Băng. Cậu nhận ra rằng nó đang nghi hoặc về xuất thân của cậu. Không có sự thật nào là có thể giấu mãi được. Thôi thì cứ để cho Quỳnh Băng biết hết vậy.
- Khải đã từng nói là…tập đoàn bất động sản lớn nhất nước là tập đoàn Nguyễn…Nguyễn Lâm. Không lẽ anh… – Quỳnh Băng không giấu được sự ngạc nhiên.
- Đúng vậy!- Hải Luân khẳng định.- Anh là cậu út của tập đoàn bất động sản Nguyễn Lâm.
Sock! Lần này Quỳnh Băng sock toàn tập từ A đến Z. Đôi mắt của nó cứ mở căng ra. Còn miệng của nó cứ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng không thể nào nói được.
Bộ dạng của Quỳnh Băng lúc này khiến cho Hải Luân thật sự là muốn cười. Nhưng cậu cố nén lại và chậm rãi kể cho Quỳnh Băng nghe về mình…
…Mẹ của cậu, Quỳnh Hân vốn là bạn thân với Ngọc Thanh và cả hai đều đem lòng yêu ba cậu, Nguyễn Lâm Hoàng Tú. Hoàng Tú vốn là một con người cao ngạo, lạnh lùng, cả vô tình nữa và ông không bao giờ để tâm đến chuyện yêu đương. Có lẽ đó là do hậu quả bi kịch gia đình từ nhiều năm trước vẫn còn ám ảnh ông. Nhưng rồi Ngọc Thanh đã từ từ thay đổi được trái tim của Hoàng Tú và ông đem lòng yêu bà. Trong ngày vui của hai người, Quỳnh Hân đến dự và lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt câm lặng…Quỳnh Hân những tưởng rằng bà không bao giờ đứng dậy được khi nỗi đau tình yêu ấy quá lớn. Nhưng rồi bà cũng đã vượt qua và tiếp tục làm bạn thân với Ngọc Thanh, làm nhân viên dưới quyền Hoàng Tú. 6 năm sau khi Hoàng Tú và Ngọc Thanh kết hôn, Ngọc Thanh trở bệnh, bệnh mỗi lúc một nặng hơn. Và sau khi sinh đứa con thứ hai, Hoài Thu được 4 tháng, bà đã ra đi. Trước khi đi, bà đã nhờ Quỳnh Hân chăm sóc hai đứa con và Hoàng Tú giúp bà. Không đơn giản vì Quỳnh Hân là bạn thân của bà, mà từ lâu bà biết rõ Quỳnh Hân yêu Hoàng Tú và giờ bà muốn tác hợp cho cả hai. Bị đặt trong tình thế đó, Quỳnh Hân buộc phải đồng ý với bạn mình. Từ ngày Ngọc Thanh mất, Hoàng Tú lúc nào cũng như người mất hồn. Nỗi đau, sự mất mát quá lớn như dày xéo và khiến cho trái tim của ông lúc nào cũng nhức nhối. Những ngày đó là những chuỗi ngày điện ngục đối với ông. Và rồi Quỳnh Băng đã đến bên cạnh động viên, an ủi ông, chăm sóc ông và cả chăm sóc những đứa con của ông, xem chúng như con ruột của mình. Và chẳng biết từ khi nào, nỗi đau vì sự ra đi của Ngọc Thanh dần nguôi ngoai trong ông. Tình cảm ông dành cho Quỳnh Hân mỗi ngày một lớn dần lên…Ba năm sau khi mãn hạn chịu tang Ngọc Thanh, Hoàng Tú quyết định lấy Quỳnh Hân. Nhưng quyết định này của ông vấp

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng luôn nghĩ tôi thích lên giường với đàn ông lạ

Về thăm vợ bất ngờ, chồng đói quá bèn ăn thử mâm cơm ở cữ mẹ nấu cho vợ thì phải bật khóc nức nở

Em sẽ chịu đau khổ một mình

Đừng Yêu Ai Nếu Trái Tim Chưa Đủ Sẵn Sàng!

Mừng con chào đời