Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full (xem 3152)

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full

t yêu cậu…Nhưng Quỳnh Băng biết tìm Gia Huy ở nơi nào đây?
- Chị Hải Quyên!- Quỳnh Băng sực nhớ đến chị Hải Quyên.- Đúng rồi! Phải đi tìm chị Quyên mới được.
Nghĩ vậy Quỳnh Băng vội đạp xe hết tốc lực đến quán trà sữa. Nó không muốn chậm trễ thêm nữa. Vì lúc này đây, nó cảm giác có cái gì đó đang vỡ, có cái gì đó đang tuột mất…
Dừng xe trước cửa quán trà sữa, Quỳnh Băng chậm rãi bước vào quán. Bản nhạc “Last time” ngân lên khiến cho tâm trạng của nó thêm buồn đau hơn khi nhớ về những kỷ niềm của nó và Gia Huy ở cái quán trà sữa nhỏ xinh này. Quãng thời gian ấy thật đẹp và vui biết bao. Lắc đầu cho tỉnh táo, nó đưa mắt nhìn khắp lượt quán trà sữa nhưng không thấy chị Hải Quyên đâu cả. Chị Hải Quyên vẫn thế, những lúc quán không đông khách là chị lại bỏ đi đâu đó. Và khách hàng nghiễm nhiên trở thành người coi nhà. Sải những bước dài, Quỳnh Băng tiến về phía bàn điện thoại và cầm điện thoại lên. Nhưng nghĩ thế nào, nó lại đặt điện thoại xuống và một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên gương mặt của nó.
- Chị Quyên ơi! Quán của chị cháy rồi. Chị về nhanh đi!
Dứt câu, Quỳnh Băng vội đóng điện thoại lại và ôm bụng cười.
- Cháu cảm ơn chú ạ!
Nói đoạn Quỳnh Băng vội chạy lại về quán chứ nán lại thêm nữa thể nào cũng bị hàng xóm giáo huấn.
10’ sau, chiếc Attila Elizabeth màu hồng của chị Quyên đỗ phịch ngay trước cửa quán cùng với đó là sự ngác nhiên đến tột độ của chị Hải Quyên.
- Mèo Lười!- Chị Hải Quyên hớt hơ hớt hãi hỏi nó.- Gì thế này? Quán cháy đâu mà cháy?
- Hì hì! Sorry chị! Em có chuyện gấp muốn tìm chị nên… – Quỳnh Băng tỏ ra hối lỗi.
- Thôi được rồi!- Chị Hải Quyên thở ra.- Dù sao chị cũng xong việc rồi. Nhưng lần sau không được làm thế nữa nghe chưa?!
- Em biết rồi!
- Có chuyện gì em nói đi.- Chị Hải Quyên chậm rãi kéo ghế xuống ngồi bên cạnh Quỳnh Băng.
- Uhm…chị có biết…nhà của Gia Huy không?
- Nhà của Gia Huy?- Chị Hải Quyên hơi giật mình.- Em hỏi nhà của Gia Huy để làm gì?
- Tự nhiên Gia Huy nghỉ học, rồi anh ấy cắt liên lạc với em. Hôm rồi, em còn thấy anh ấy đi với nàng nào nữa.- Nói tới đây, một giọt nước mắt trào khỏi khóe mi của Quỳnh Băng.- Em muốn tìm anh ấy để hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng mà… – Nó bỏ lửng câu nói.
Khẽ thở ra, chị Hải Quyên dựa người vào ghế. Chị khẽ đưa tay lên xoa xoa vầng thái dương và nhắm hờ đôi mắt lại. Khuôn mặt chị lúc này trông rất trầm tư. Có lẽ chị đang suy nghĩ thật kỹ điều gì đó.
- Đã đến nước này, chị không thể giấu em được nữa.
- Dạ!- Quỳnh Băng ngạc nhiên nhìn chị Hải Quyên.
- Chờ chị tí!
Chị Hải Quyên vào trong và trở ra liền. Ngồi xuống ghế, chị đặt trước mặt Quỳnh Băng một tấm ảnh cũ.
- Em còn nhớ tấm ảnh không?
Quỳnh Băng vội nhìn vào tấm ảnh. Và nó không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy lại tấm ảnh cũ mà nó bị mất cách đây hơn bốn tháng trước.
- Làm…làm sao chị…chị có được nó?- Quỳnh Băng ngạc nhiên hỏi chị Hải Quyên.
- Gia Huy đã nhặt được lúc em làm rơi nó mà không biết.- Chị Hải Quyên khẽ mỉm cười.- Vì tấm ảnh này mà em đã khóc sưng cả hai con mắt suốt hơn một tuần lễ.
Quỳnh Băng gật đầu.
- Em biết không, khi nhìn thấy mắt em đỏ như thế, dù rất đau lòng nhưng…Gia Huy cũng rất vui.
- Là sao?- Quỳnh Băng nhăn trán khó hiểu đến cực độ.
- Em lật mặt sau tấm ảnh ra đi.
Quỳnh Băng vội làm theo lời chị Hải Quyên. Và đập vào mắt nó là nét chữ rắn chắn nhưng cũng rất mền mại. Và quan trọng hơn, nó có thể nhận ra nét yêu thương trong nét chữ ấy. Nhưng thay vì vui mừng, nó lại kinh ngạc. Gương mặt nó trắng bệch ra khi nhìn thấy dòng chữ ấy
“Yêu Quỳnh Băng mãi!Không đổi thay!Hải Luân.”
- Ha…Hải…Lu…Luân! Hải Luân!- Quỳnh Băng thốt lên cái tên ấy một cách khó nhọc.
- Đúng vậy! Gia Huy chính là Nguyễn Hải Luân! Là cậu nhóc trong ảnh!- Chị Hải Quyên khẳng định.


Chương 21: Sự thật định mệnh (tiếp theo)


- Đúng vậy! Gia Huy chính là Nguyễn Hải Luân! Là cậu nhóc trong ảnh!- Chị Hải Quyên khẳng định.
Gương mặt của Quỳnh Băng càng lúc càng trắng ra (đúng nghĩa tên của nó luôn) Nó cảm thấy khó thở quá. Và tim nó nhói đau kinh khủng. Tại sao? Tại sao lại có chuyện này? Chuyện này rốt cuộc nó phải hiểu như thế nào đây? Gia Huy là Hải Luân! Hải Luân là Gia Huy! Nực cười thật! Ông trời thật biết trêu đùa con người. Ngốc! Ngốc! Ngốc thật! Không! Phải là đại ngốc! Siêu ngốc mới đúng! Mà có khi đứa siêu ngốc vẫn còn thông minh hơn nó. Nó đã nghi ngờ có điều gì đó không đúng ở Gia Huy khi cậu vừa mới trở thành học sinh mới của trường. Mối nghi ngờ đó mạnh mẽ hơn vào đêm sinh nhật của nó khi Việt Hoàng nói rằng Gia Huy không mang họ Trần. Và còn những câu nói kỳ lạ của Gia Huy trong thời gian gần đây nữa.
- Tại sao?- Quỳnh Băng cố gắng nói.- Tại sao anh ấy lại không nói với em? Có phải anh ấy xem em là con ngốc không?
- Gia Huy chưa bao giờ có ý nghĩ đó.- Chất giọng của chị Quyên rất nhẹ nhưng nó cũng rất nghiêm nghị.- Em bình tĩnh lại đi.
- Chị bảo em làm sao có thể bình tĩnh đây?- Quỳnh Băng bắt đầu thở dốc.- Em phải hiểu chuyện này như thế nào? Chị bảo em phải hiểu chuyện này như thế nào.
Một cách khoan thai, chị Hải Quyên rút khăn ra đưa cho Quỳnh Băng.
- Bình tĩnh lại đi! Em còn cần phải xem một thứ.
- Thứ gì nữa?- Quỳnh Băng đưa đôi mắt ướt nhìn chị Hải Quyên
Cho tay vào túi xách, chị Hải Quyên lấy ra một phong thư.
- Em đọc đi! Nó gửi cho em đấy!
Đôi bàn tay đang run lên của Quỳnh Băng vội đón lấy cánh thư Hải Luân nhờ chị Hải Quyên gửi cho nó. Nó mở vội lá thư ra và cố gắng đọc bức thư qua màn nước mắt.
“Quỳnh Băng thân yêu!
Khi em đọc được bức thư này thì anh đã đi xa rồi. Chúng ta sẽ lại không được gặp nhau trong một khoảng thời gian rất dài. Có lẽ sau khi biết tất cả mọi chuyện, em sẽ rất giận anh phải không? Anh hiểu! Và anh sẽ chờ em tha lỗi cho anh. Nhưng anh cũng mong em hiểu rằng anh không hề muốn lừa em và càng không có ý xem em là con ngốc. Hoàn cảnh của anh khi ấy không cho phép anh hé lộ bất kỳ điều gì về thân phận của mình. Tha lỗi cho anh!
Em biết không, ngay từ khi biết em là cô nhóc trong tấm ảnh, là cô nhóc mà dù xa cách bao nhiêu năm trời anh vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt dễ thương của em, anh đã rất vui và muốn nói cho em biết rằng anh chính là Hải Luân. Hằng ngày, mỗi lần đối diện với em là nối khao khát ấy trong anh lại càng lớn. Nhưng anh không còn cách nào khác là phải ép mình lạnh nhạt với em. Vì điều đó tốt với em. Nhưng em quá cứng đầu. Em luôn tìm cách nói chuyện với anh cho bằng được, Cho đến khi thấy em bị ngã ngay trước cửa lớp rồi lúc em tức giận anh biết rằng anh đã không thể nào hoàn thành vai diễn của mình trước mặt em được nữa. Khi nghe được chuyện Việt Hoàng sẽ tỏ tình với em vào đêm sinh nhật của em. Anh đã nghĩ rằng ông trời đã bắt em và anh phải xa nhau. Anh đã nghĩ như thế sẽ tốt cho em. Ở bên Việt Hoàng em sẽ được sống yên ổn và vui vẻ, hạnh phúc hơn. Nhưng nỗi khao khát đã chiến thắng suy nghĩ ấy của anh. Anh chạy đi tìm em và được em chấp nhận. Dù rằng việc ấy không dễ dàng gì. Nhưng em biết không, cũng chính lúc ấy anh biết rất rõ rằng anh đã đưa cả hai chúng ta vào vòng nguy hiểm. Anh xin lỗi!
Quãng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tình Yêu Đôi Khi Không Chỉ Đơn Giản Là Yêu, Mà Tình Yêu Còn Là Nhiều Hơn Thế

Lọ Lem Đường Phố

Chồng nhắn tin mừng nhân tình có bầu nhầm qua máy vợ và kế trả thù khiến 2 kẻ phản bội phải quỳ van xin

Truyện Kiếp trước em đã chôn cất cho anh Tập 1

Uất hận khi vợ đến nhà chồng cũ làm osin