Tôi cúi mặt, lảng tránh cái nhìn của em:
- Anh đã từng nói với em một lần rồi mà.
Em tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Anh nói lúc nào, em có biết gì đâu.
Tôi thở ra:
- Anh đã từng gửi tin nhắn qua nick chat cho em rồi.
- Anh gửi cho em lúc nào?
- Ngày mùng chín tháng tám năm hai nghìn không trăm linh sáu. Tôi chậm rãi đọc từng số một.
- Lúc em đang còn trọ nhà cô ạ?
- Uh. Tôi đã bắt đầu thở dài.
- Cái hồi đấy nick chat của em bị làm sao ấy, bạn bè gửi tin nhắn em không bao giờ nhận được, có lúc em đã định không dùng nick ấy nữa mà. Thế anh nhắn cho em những gì?
Miệng tôi khô khốc:
- Thôi, nếu như lúc đấy không đọc được thì thôi không phải nói nữa.
Em ngạc nhiên trước những gì tôi nói:
- Nhưng em có biết là anh nhắn cho em gì đâu.
Rồi em có vẻ giận thật khi tôi cứ im lặng:
- Anh mà không nói từ mai em không gặp anh nữa, không nhắn tin nữa.
Tôi cắn chặt môi, tôi biết nói gì đây, tôi biết nói gì với em, đầu tôi cứ ong ong trong hai luồng suy nghĩ, nói hay không nói. Tôi quay lại, nắm chặt tay em, em có vẻ muốn rút lại nhưng tôi càng giữ chặt hơn, tôi vừa đi xe tôi vừa giữ lấy tay em, và tôi va chạm với một chiếc xe máy, vội vàng đỡ xe máy người bị va quệt với tôi lên. Tôi tiếp tục lai em, em có vẻ bất ngờ trước hành động của tôi nên cứ rụt tay lại. Đằng nào tôi cũng đã quyết định rồi, nên tôi xem như không biết em rụt tay, tôi tìm tay em, tôi kéo tay em đặt vào nơi trái tim tôi, nó đang đập nhanh thổn thức. Không biết em có cảm nhận gì không, có hiểu ý tôi muốn nói không mà im chỉ im lặng, tôi đạp xe hướng về khu trọ em, rẽ vào một góc ít người qua lại. Tôi dừng xe, quay người lại, vòng một tay qua ôm em, em vẫn không nói gì, có vẻ em bất ngờ với những hành động của tôi. Tôi nói nhẹ với em, tiếng hơi thở run run:
- Đây, điều mà anh muốn nói với em đây. Cái mà anh lảng tránh em suốt thời gian qua đây.
Tôi từng ước có một ngày tôi sẽ nói với em những điều này, tôi đã nói ra, và tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi bao nhiêu. Tôi không phải giữ trong lòng một mình nữa, cho dù em có chấp nhận hay không, tôi cũng đã thổ lộ tình cảm của tôi. Tình yêu của tôi, tình yêu đơn phương, có nỗi buồn, đau đớn, có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, giờ tôi đã nói ra với em rồi. Em vẫn lặng im, em không nói gì với tôi kể cả khi tôi lai em về đến khu trọ. Về đến nhà trọ của tôi, tôi thấy mình như nhẹ bẫng đi như vừa giải thoát khỏi bức tường nào đè nặng, tôi không còn quan tâm nhiều đến việc rồi em sẽ trả lời tôi thế nào. Tôi muốn nhắn tin cho em nhưng rồi ngừng lại, có lẽ em đang cần suy nghĩ, và tôi không nên quấy rầy em lúc này…
Chap 24:
Em nhận lời yêu tôi sau một thời gian, tôi như người đi trên mây, như ở trên thiên đường. Tôi cười nhiều, vui vẻ hơn đến mức mấy đứa trọ cùng bảo tôi như thằng hâm, uh, hâm cũng được, có ai biết được niềm vui của tôi lớn đến như thế nào đâu. Tôi như người lạc vào giấc mơ thần tiên, có tôi, có em, và tôi không muốn rời khỏi giấc mơ ấy nữa. Và như những đôi tình nhân khác, chúng tôi giành gần hết thời gian cho nhau, ở bên nhau, nhìn thấy nhau đã là một hạnh phúc rồi. Chúng tôi bên nhau, lang thang quanh khu vực Mỹ Đình, ngắm đường phố, như mọi khi tôi vẫn ít nói, tôi nhìn em, chăm chút em… Qua từng con phố, để gió tạt vào mặt, yên bình, nhẹ nhàng, thời gian của chúng tôi như ngừng lại. Em nhẹ nhàng ôm lấy tôi… mùa của những con phố ngào ngạt hương hoa sữa, tôi với em đi thật chậm để ngắm và ngửi mùi hương hoa sữa.
Nhắm mắt để cảm nhận, tôi với em như hòa chung một suy nghĩ, cùng ngửi cái mùi nồng nồng nồng, gai gai của hương hoa sữa tôi với em cùng yêu thích. Lặng yên để cảm nhận, và để biết tôi yêu em, tôi muốn nói với em mãi điều này… Tôi thường xuyên về khu trọ muộn đến mức lúc đầu chủ nhà còn nói, sau rồi chán không thèm nhắc tôi nữa. Mở mắt dậy là tôi nhắn tin cho em, đi học tôi cũng nhắn tin, tối mới gặp về khu trọ tôi lại nhắn tin với em nữa. Giấc mơ có tôi và em khi ấy với tôi tường chừng như không bao giờ dứt, tôi như trở thành một người khác, không còn lầm lì ở giảng đường, ít giao tiếp với bạn bè mà thay vào đấy tôi cười nhiều hơn, bắt chuyện với mọi người tự nhiên hơn.
Tôi có hỏi em sơ qua về người yêu cũ của em, chỉ vắn tắt, tôi không muốn hỏi nhiều sợ em khó xử. Em chỉ nói với tôi rằng khi nào về tết em sẽ nói chuyện thẳng thắn một lần với người đấy, tôi yêu, tôi tin em, và tôi không có chút hoài nghi nào về em…
Ngày tết đang đến dần, tôi và em tạm xa nhau về nhà sum họp với gia đình. Em về trước tôi, và cho tới tận khi lên xe khách em mới báo cho tôi biết vì em không muốn tôi tiễn em, em sợ khóc khi nhìn thấy tôi. Em về quê với lời hứa thu xếp ổn thỏa chuyện người yêu cũ của em, tôi cũng nhắn với em tết tôi sẽ lên nhà em chơi. Em về rồi, tôi nhớ em kinh khủng, tôi điện thoại liên tục cho em chỉ để nghe giọng nói của em. Mấy ngày sau tôi cũng bắt xe khách về, tôi và em vẫn nhắn tin với nhau thường xuyên, chúng tôi luôn nhớ về nhau cùng với những lời yêu thương ngọt ngào nhất…
Chap 25:
YĐ 29 tết/2008
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi nhận được điện thoại từ một số máy lạ. Buổi tối trước đó 1 ngày, tôi có gọi cho em, và tôi cảm nhận thấy giọng em khác lạ, không còn ngọt ngào âu yếm như những lần trước, em nói với tôi những điều bóng gió ẩn ý khiến cho tôi phải chủ động tắt máy và bảo sẽ gọi lại cho em sau. Tôi đang nằm cố ngủ nướng thêm một chút thời gian ở trên giường thì tiếng chuông điện thoại réo vang, thấy số máy lạ, lại là số máy bàn, tôi lẩm bẩm không biết ai gọi.
- Alo, ai đấy ah?
- Alo, có phải… không? Một giọng người con trai không phải giọng bạn bè tôi.
- Uh, tôi đây, có chuyện gì không thế?
- Tôi T đây (tên người yêu cũ em), cậu có rảnh không chúng ta nói chuyện lúc.
- Uh được, sao cậu lại có số của tôi thế?
- … (tên em) cho tôi số của cậu.
- Uh, có gì thì nói đi.
T nói về T, nói về em, nói về tình yêu giữa T và em. T nói khá nhiều đến mức tôi phải ngắt lời vì tôi không muốn nghe những điều này vì tôi đang cảm thấy ghen. Tôi nhắc T nói về ý chính.
- … (tên em) có nói qua cho tôi về chuyện của cậu và… (tên em). Tôi có lỗi vì đã không liên lạc với…, không quan tâm đến…,… nói với tôi cậu đã bên… vào những lúc đấy,… cảm thấy yếu lòng nên nhận lời yêu cậu. Giờ tôi về rồi, tôi sẽ bù đắp tất cả lại cho…, hy vọng cậu sẽ không liên lạc với… nữa, tôi cảm ơn…
Đầu óc tôi như quay cuồng, cái gì đang xảy ra vậy, không lẽ đây là sự thực. Tôi nghe thấy cả giọng em nói với T khi 1 tay T gọi cho tôi bằng điện thoại bàn, 1 tay gọi cho em bằng điện thoại di động. Cắn chặt môi, tôi chỉ nói với T.
- Tôi muốn gọi cho…, tôi muốn nghe… nói những lời này với tôi.
Tôi cúp máy vội, tay run run tôi bấm số máy em. Vẫn số máy đấy, vẫn con người ấy, nh