Truyện Kỷ Niệm Mối Tình Đầu... Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Kỷ Niệm Mối Tình Đầu... Voz Full (xem 1188)

Truyện Kỷ Niệm Mối Tình Đầu... Voz Full

Tôi mượn xe đạp của đứa bạn, lai em đi loanh quanh đấy, ngắm dòng người, ngắm đường phố Hà Nội. Một phần vì tôi ít nói, phần vì tôi không giỏi trong việc gợi chuyện để nói, phần vì tôi nghĩ có khoảng cách với em thì tốt hơn. Em có người yêu rồi, tôi với em chỉ là xã giao thôi, tôi chấp nhận sự thực này mà không một chút suy nghĩ nào. Và có lẽ vì vậy mà những lần em ngồi sau xe tôi, cả hai gần như không nói một chuyện gì, tôi ngại, và do thái độ tôi như vậy nên em cũng ngại. Không có chuyện gì nói với nhau, cũng không mấy khi nhìn mặt nhau, nhưng em đều không từ chối hay bảo bận rộn hôm nào tôi rủ em, có khi em nghĩ tính tôi vốn vậy nên không đòi hỏi gì nhiều ở tôi. Nên chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau chủ yếu thông qua tin nhắn.


Hôm đấy như mọi khi, tôi mới tắm giặt xong chuẩn bị ăn cơm với mấy đứa ở cùng phòng trọ thì nhận được điện thoại của em. Tôi chỉ nghe thấy giọng em thút thít, tôi nghe tiếng em khóc hơn là tiếng em nói, tôi chỉ nói vội với em:


- Em ở nhà trọ đi, ở yên đấy nhé, giờ anh qua.


Vơ vội quần áo, tôi chỉ nói với mấy đứa bạn là ăn cơm trước đi, không phải để phần tôi. Tôi hoang mang không hiểu vì sao em khóc, tôi cũng không mường tượng được có chuyện gì khiến em





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹456›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




phải khóc, tôi chỉ kịp đạp nhanh đến chỗ em. Gặp được em thì thấy nước mắt em lưng tròng, em kể sơ qua tôi chuyện có một đứa lớp em tán tỉnh em, nhưng em không thèm để ý, tán tỉnh mãi không được nó mới gọi điện cho em dọa nạt em, chửi bới em. Tôi nghe em nói mà máu như sôi lên, nhưng tôi vẫn bình tĩnh bảo với em:


- Em cho anh số của nó anh gọi xem nào.


Em can ngăn tôi:


- Thôi, chắc nó chỉ điện dọa thế thôi chứ không làm gì đâu.


- Thì cứ cho anh số đi đã.


Em nói:


- Không sao anh ah, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên mới gọi cho anh. Giờ anh đến em thấy bình thường rồi.


- Có thật không? Tôi hỏi vặn.


Em đưa tay lau nước mắt:


- Thật mà, không sao đâu anh ah.


Em nói như vậy thì tôi cũng không muốn căn vặn gì thêm, tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi em:


- Em ăn gì chưa?


- Em chưa, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên không muốn ăn gì nữa.


- Anh cũng chưa ăn gì, kiếm chỗ nào ăn đi.


Tôi và em vào một quán phở ven đường, gọi 2 tô phở. Tôi đang đói và cũng ăn khá nhanh nên khi tôi ăn xong rồi em mới ăn được khoảng nửa bát, tôi ngồi nhìn em ăn. Thấy buồn buồn, tôi nhủ với lòng mình thôi tôi là người anh, không có duyên, tôi chỉ có thể nghe em nói chuyện, che chở cho em. Sau khi em ăn xong thì lại thường như mọi khi, tôi lai em vòng vòng dạo phố. Nhìn mặt em dàu dàu, buồn buồn, tôi cố nghĩ ra chuyện gì để nói chuyện với em, để cho em vui nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn chẳng tìm được câu chuyện nào để mở miệng. Lai em về nhà, tôi chỉ nói:


- Thôi em vào nhà ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Có gì thì nhắn tin hoặc gọi điện cho anh nhé, đừng có giấu anh gì đấy.


- Vâng.


Em vâng nhẹ nhàng, nghe như tiếng gió thoảng qua tôi. Nhìn em im lặng đi vào nhà trọ, tôi chỉ muốn kéo em lại, ôm em vào lòng, vỗ về em, cho em quên đi nỗi buồn, sự sợ hãi. Tôi đã giơ tay ra nhưng rồi lại rụt lại, định mở miệng định gọi tên em, nhưng miệng tôi lại khô khốc, tôi không nói được gì cả. Tôi chờ cho em vào trong phòng rồi buồn bã đạp xe đi, tôi chưa quay về nhà trọ luôn mà tôi đạp xe đến Mỹ Đình, tôi hít vào lồng ngực mùi hương hoa sữa. Nồng nồng, dịu nhẹ, tôi cứ đứng như vậy, em có nhắn tin hỏi tôi về chưa, tôi bảo với em là tôi về rồi, em ngủ sớm đi. Rất lâu sau tôi mới quay xe đạp về nhà trọ.


Tôi mày mò tìm cách thu âm, tôi muốn có những món quà thật đặc biệt tặng cho em. Lên mạng tìm tòi phần mềm, mua mic, thử giọng, rồi mix lại bài hát. Tôi hát đi hát lại một bài không biết bao nhiêu lần khi chỉ cần có một đoạn không ưng ý là tôi lại bắt đầu lại từ đầu. Có những lúc tôi đã định bỏ cuộc vì khó quá, tôi làm mãi mà không được, nhưng nghĩ đến em sẽ vui thế nào khi nhận, khi nghe bài hát của tôi, tôi tiếp tục cố gắng. Bài đầu tiên tôi thu tặng em, tôi thử giọng, tôi hát, tôi chỉnh mất gần 5 ngày mới ưng ý. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác sung sướng đến bao nhiêu khi tôi hoàn chỉnh được bài hát, bài hát như viết thay lời muốn nói của tôi, cho câu chuyện tình của tôi…


Em như muôn sao lung linh trên bầu trời khiến tôi luôn nhung nhớ


Muôn sao bao xa xa xăm tôi chỉ ngắm nhìn và mơ ước


Đêm đêm sao rơi sao long lanh mơ mộng…vấn vương trong tim


Sao rơi như mưa, sao rơi sao đẹp như lệ… buồn nhớ thương


Thắp những chiếc lá trên dòng tóc em xanh,


hay là tia sáng ấm áp ánh mắt hoa mỉm cười


Từng vì sao như hoa trên cao rơi rụng xuống đêm nay


Sao thành hoa trắng kết chiếc áo trắng như hoa cưới


Có những lúc ánh sáng như là ánh sao đêm xa tầm tay với em


như ngôi sao rơi nơi cuối trời


Sao ngàn trùng xa, em là những bông hoa trời cao


Ánh sao là giấc mộng, nhìn sao thành bóng mưa đầy hoa


Sao rơi trong mắt buồn, từng vì sao xa lắc trời xa như người xa


Ánh sao là ước vọng, từng đêm ngồi đếm sao rơi kỷ niệm xưa


Sao rơi như cánh hoa giữa trời,


Là mộng mơ miên man mơ ước tình yêu xa mãi rồi…


Chap 23


Con người tôi bây giờ ở giữa hai thái cực, một mặt tôi muốn thổ lộ tình cảm ra với em, một mặt tôi lại sợ chen ngang vào tình yêu của em. Và nếu nói ra, có khi tôi lại đứng ở giữa con đường, hoặc có em, hoặc ngay cả tình bạn đối với em cũng không còn. Sau cùng, tôi chấp nhận chỉ là bạn của em, tôi đã giữ kín chuyện này gần 1 năm trời, giờ tôi có thể giữ kín nữa thì đối với tôi điều đó cũng không phải là khó khăn. Tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm em, quan tâm em một chút, động viên em cố trụ trong xã hội này. Và mọi chuyện đổi sang một chiều hướng khác khi hôm đấy, em đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia. Cái điều mà tôi không mong muốn, tôi không mong đợi đã xảy ra khi nhận được tin nhắn của em:


- Sao ngày trước anh tránh mặt em, không nói chuyện với em?


Đắn đo mãi, tôi chỉ nói với em một câu đầy ẩn ý:


- Có một lúc nào đấy anh sẽ nói nguyên nhân cho em.


Nhưng em cố gắng vòi vĩnh:


- Bây giờ em muốn nghe.


- Để lúc khác đi, bây giờ anh đi ngủ đây.


Tôi chấm dứt cuộc nhắn tin, mặc dù tôi biết em sẽ rất ấm ức. Tôi không nói được, tôi không có đủ can đảm để nói ra với em, tôi muốn được như ngày trước, chỉ âm thầm bên em, được ngắm nhìn em, nghe thấy giọng nói em mỗi ngày đối với tôi thế là đủ rồi. Nhưng em vốn bướng bỉnh, hôm sau khi tôi lai em đi như mọi khi thì em không im lặng nữa, em cứ hỏi tôi chuyện ngày trước.


- Anh nói cho em nghe chuyện ngày trước đi.


- Hôm khác đi em. Tôi thở nhè nhẹ.


- Nhưng em muốn nghe hôm nay.


Tôi liếm môi:


- Để sau đi, hôm nay anh không muốn nói.


Em cứ nằng nặc cho kì được:


- Hôm nay đi, anh cứ bảo lúc khác

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Vợ Lạnh Tanh Tuyên Bố Lý Do Ngoại Tình

Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 4

Ly Hôn Vui Vẻ

Gửi đại ca của ba…