c và nghiên cứu sinh vốn dĩ có rất nhiều, mà toàn bộ thời gian ấy, chúng tôi để dành cho tình yêu.
( Bạn đang đọc truyện hay và luôn cập nhật truyện mới hàng ngày chỉ có duy nhất tại trang TruyenVip.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ )
Những lúc ăn tối xong, rỗi rãi không có việc gì, chúng tôi lại chọn một con đường ven đô có ít xe cộ qua lại để nắm tay nhau cùng đi bộ, đi rất xa dọc theo con đường rồi lại bắt taxi trở về nhà. Nghe ra thì có vẻ nhàm chán nhưng khi thực hiện lại cảm thấy vô cùng nồng thắm và thoải mái. Nhiều năm sau này, mỗi lần nhớ đến người bạn gái cũ Uyển Nghi, ký ức lại đưa tôi về với những buổi chiều tối tay trong tay dạo bộ dưới ánh đèn đường, cả hai cứ đi về phía trước, không có điểm dừng chân cuối cùng rồi cùng cất giọng ca vang. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, vung thật cao ra phía trước rồi vòng ra phía sau, hưng phấn cực độ. Hai đứa đều cảm giác như mình đang cùng di chuyển với chim mùa và gió vậy. Mặt trời sau khi lặn xuống, bầu trời như một tấm vải vừa bị nhuốm mực, nửa đỏ rực như máu, nửa lại biêng biếc xanh.
Uyển Nghi thường hay ngốc nghếch hỏi tôi một câu, nếu cứ đi như thế này, tới phía cuối cùng của con đường, nơi đó sẽ là nơi đâu.
Sau đó, chúng tôi thi nhau phát huy trí tưởng tượng của mình, đầu tiên, chúng tôi tưởng tượng ra đó là biển cả, cuối cùng, đáp án được chọn là Tây Tạng.
Bởi vì, cả hai chúng tôi đều mơ ước được đến Tây Tạng – vùng đất nơi trời đất mênh mông bao la, nơi thiêng liêng huyền bí như miêu tả trong truyền thuyết đó.
Tiếp theo sau, Uyển Nghi thường hát vang lên, cô ấy hát rằng:
“Nhìn kìa, nụ cười trên khuôn mặt anh sao mà rạng rỡ vậy,
Lòng đầy tự tin chuẩn bị xuất hành!
Em đã sẵn sàng, em đang đợi xuất phát,
Dùng tất cả sức mạnh mà em có được.
Vũ trụ này rốt cuộc lớn như thế nào,
Không ai biết được điều đó.
Ôi, em chỉ muốn được cùng anh xông pha!
Đã có hàng triệu, hàng triệu vì sao làm bạn,
Em không hề cảm thấy sợ hãi,
Chúng ta đều là những kẻ mạo hiểm.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất,
Tay nắm chặt tay tạo sức mạnh vô biên,
Mộng tưởng cũng khơi nguồn từ đó.
Nếu không trèo qua được đỉnh núi cao,
Vậy hãy cùng học cách bay lượn,
Cuộc sống là như vậy,
Dù khó khăn cũng phải quyết một phen!”
Uyển Nghi đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn không tài nào nhớ nổi tên bài hát và tên ca sĩ hát bài đó. Tôi rất thích nghe giọng hát mềm yếu của Uyển Nghi, rằng hát như vậy mới lột tả được hết cảm xúc trong từng ca từ của bài hát.
Nghe vài lần rồi tôi cũng thành quen, cũng ngân nga hát theo Uyển Nghi.
Có nhiều khi, hai chúng tôi cứ mải miết đi, đi rất xa nhà từ lúc nào mà không ai hay biết. Đến lúc các vì sao đua nhau xuất hiện, hai chúng tôi mới cảm thấy chân tay mệt mỏi rã rời. Thế nhưng, con đường trước mắt vẫn còn dài hun hút, vẫn chưa thấy điểm tận cùng của con đường, nó giống như nỗi nhớ nhung của các cặp tình nhân, cứ liên miên kéo dài tới vô tận.
Những lúc ấy, chúng tôi bèn dừng lại đợi xe taxi để trở về nhà.
Lúc đợi xe, hai chúng tôi thường ngồi lên kè đá bên đường, rất nhiều lần, vì mệt quá, Uyển Nghi đã ngồi dựa đầu lên vai tôi, ánh đèn đường từ trên cao nhẹ nhàng lan tỏa, bao trùm lên hai chúng tôi. Thứ ánh sáng màu trắng ngà ấy như những giọt nước phun ra đều đặn từ đầu vòi nước, ào ào dội xuống nhưng lại vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng lan tỏa trên đầu chúng tôi, lan tỏa xuống đôi vai, xuống dưới chân, bao trọn chúng tôi trong thứ ánh sáng lung linh đó.
Hai đứa chúng tôi ngồi ở bậc đá ven đường, giống như hai thiếu niên không nhà không cửa, ở con đường ngoài rìa của thành phố huyên náo cùng diễn tưởng giấc mơ được lưu lạc tới cao nguyên Tây Tạng. Còn Uyển Nghi, cô gái đang gục mái đầu nhỏ xinh lên vai tôi kia đang đều đặn thở cùng với giấc ngủ. Tất cả đều vô cùng yên lặng, không có bất kỳ ham muốn gì, cũng chẳng có điều gì để mất.
Phần đầu cũng đã nói rồi, tôi không phải là mẫu đàn ông thích theo đuổi sự lãng mạn, nhưng trong quãng thời gian cắp sách đến trường của tôi ấy cũng đã có vài lần lãng mạn. Mà kỷ niệm cùng Uyển Nghi đi tìm nơi tận cùng của con đường ấy vẫn mãi mãi được lưu giữ trong ký ức của tôi về một thời đi học, mãi mãi không thể thay đổi màu sắc lãng mạn của kỷ niệm ấy.
Chương 9
THIẾU GIA Ở QUÁN BAR
Thời gian cứ trôi đi một cách phẳng lặng từng ngày từng ngày một. Thi thoảng, tôi cũng nhận được điện thoại của mẹ, sau khi hỏi thăm sức khỏe của tôi, mẹ lại không quên hỏi thăm về chuyện tình cảm giữa tôi và Uyển Nghi.
Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu rằng, bố mẹ tôi đã rất ưng Uyển Nghi.
Ngoài mẹ tôi, còn một người nữa cũng rất quan tâm tới diễn biến trong mối quan hệ giữa tôi và Uyển Nghi, đó chính là Đại T. Tôi và Đại T vốn là những người bạn thân, chúng tôi thường xuyên kể cho nhau nghe chuyện của mình. Vì vậy, trước mặt cậu ấy, tôi cũng không có điều gì phải giấu giếm cả. Tôi nói mối quan hệ của tôi và Uyển Nghi tốt thì có tốt, chỉ có điều mọi thứ đều thuận lợi quá, không hề có chút gió nhỏ sóng ngầm nào cả. Hai chúng tôi giống như những người thân trong gia đình, dường như tất cả mọi việc đều rất đương nhiên, ngày nào cũng trôi qua êm đềm như vậy.
Đại T là một người thông minh, Đại T ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi. Cậu ấy hỏi tôi có phải là tôi đang cảm thấy thiếu vắng cảm xúc mạnh?
Ban đầu, tôi cảm thấy câu nói của cậu ấy không thỏa đáng lắm, nhưng nghĩ mãi, tôi cũng không tìm được từ ngữ nào để miêu tả về hiện trạng giữa tôi và Uyển Nghi, thế là tôi đành im lặng thừa nhận.
Đại T chân thành giảng giải cho tôi vài câu chuyện liên quan tới việc các thiếu gia thế hệ mới mù quáng đi tìm cảm giác mạnh trong cuộc sống, cuối cùng, cậu ấy nói sẽ dẫn tôi đến một không gian đốt cháy cảm giác mạnh.
Tôi nháy mắt nhìn cậu ấy, không cần đoán tôi cũng biết đó là quán bar nơi Đại T làm việc – Blue 18.
Đại T thuộc kiểu đàn ông có thể khiến phụ nữ thần hồn điên đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy sở hữu một khuôn mặt thanh tú không kém gì gương mặt điển trai của các minh tinh Hong Kong hay Đài Loan cùng một làn da trắng trẻo. Nếu mặc quần áo thường ngày, trông cậu ấy như một thư sinh ngoan ngoãn, nếu cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài, hai bắp tay do được rèn luyện chăm chỉ nổi lên cuồn cuộn, thậm chí còn to hơn cả bán cầu não. Với ngoại hình ưu việt như vậy, nếu không làm trai bao cũng thật phí phạm của trời.
Trên thực tế, gia cảnh nhà Đại T cũng không đến nỗi nào, cậu ấy còn sở hữu một tấm bằng cử nhân chính quy, chắc chắn không khó để tìm việc làm. Nhưng Đại T lại nói, với cậu ấy, việc một công chức hàng tháng phải làm việc cật lực để rồi cuối tháng nhận hai nghìn đồng tiền lương chẳng có một chút thi vị nào. Tôi nói, nhưng cậu cũng không thể cứ sa đà đi làm trai bao như thế mãi được. Khi còn đi học, cậu có thể đến đó làm thêm nhưng khi tốt nghiệp rồi, cũng cần phải tìm một công việc đàng hoàng chứ, nếu người nhà cậu biết được chuyện này, chẳng phải sẽ buồn lắm hay sao?
Đại T ngoác miệng cười, vô cùng hào phóng nói: “Cái đó gọi là nếm mùi nhân tình thế thái! Việc đối nhân xử thế, phân hóa giàu nghèo, địa vị thấp hèn, đấu tranh quyền lực và tiền bạc đều có trong đó cả. Hơn nữa, vừa được phát tiết dục
( Bạn đang đọc truyện hay và luôn cập nhật truyện mới hàng ngày chỉ có duy nhất tại trang TruyenVip.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ )
Những lúc ăn tối xong, rỗi rãi không có việc gì, chúng tôi lại chọn một con đường ven đô có ít xe cộ qua lại để nắm tay nhau cùng đi bộ, đi rất xa dọc theo con đường rồi lại bắt taxi trở về nhà. Nghe ra thì có vẻ nhàm chán nhưng khi thực hiện lại cảm thấy vô cùng nồng thắm và thoải mái. Nhiều năm sau này, mỗi lần nhớ đến người bạn gái cũ Uyển Nghi, ký ức lại đưa tôi về với những buổi chiều tối tay trong tay dạo bộ dưới ánh đèn đường, cả hai cứ đi về phía trước, không có điểm dừng chân cuối cùng rồi cùng cất giọng ca vang. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, vung thật cao ra phía trước rồi vòng ra phía sau, hưng phấn cực độ. Hai đứa đều cảm giác như mình đang cùng di chuyển với chim mùa và gió vậy. Mặt trời sau khi lặn xuống, bầu trời như một tấm vải vừa bị nhuốm mực, nửa đỏ rực như máu, nửa lại biêng biếc xanh.
Uyển Nghi thường hay ngốc nghếch hỏi tôi một câu, nếu cứ đi như thế này, tới phía cuối cùng của con đường, nơi đó sẽ là nơi đâu.
Sau đó, chúng tôi thi nhau phát huy trí tưởng tượng của mình, đầu tiên, chúng tôi tưởng tượng ra đó là biển cả, cuối cùng, đáp án được chọn là Tây Tạng.
Bởi vì, cả hai chúng tôi đều mơ ước được đến Tây Tạng – vùng đất nơi trời đất mênh mông bao la, nơi thiêng liêng huyền bí như miêu tả trong truyền thuyết đó.
Tiếp theo sau, Uyển Nghi thường hát vang lên, cô ấy hát rằng:
“Nhìn kìa, nụ cười trên khuôn mặt anh sao mà rạng rỡ vậy,
Lòng đầy tự tin chuẩn bị xuất hành!
Em đã sẵn sàng, em đang đợi xuất phát,
Dùng tất cả sức mạnh mà em có được.
Vũ trụ này rốt cuộc lớn như thế nào,
Không ai biết được điều đó.
Ôi, em chỉ muốn được cùng anh xông pha!
Đã có hàng triệu, hàng triệu vì sao làm bạn,
Em không hề cảm thấy sợ hãi,
Chúng ta đều là những kẻ mạo hiểm.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất,
Tay nắm chặt tay tạo sức mạnh vô biên,
Mộng tưởng cũng khơi nguồn từ đó.
Nếu không trèo qua được đỉnh núi cao,
Vậy hãy cùng học cách bay lượn,
Cuộc sống là như vậy,
Dù khó khăn cũng phải quyết một phen!”
Uyển Nghi đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn không tài nào nhớ nổi tên bài hát và tên ca sĩ hát bài đó. Tôi rất thích nghe giọng hát mềm yếu của Uyển Nghi, rằng hát như vậy mới lột tả được hết cảm xúc trong từng ca từ của bài hát.
Nghe vài lần rồi tôi cũng thành quen, cũng ngân nga hát theo Uyển Nghi.
Có nhiều khi, hai chúng tôi cứ mải miết đi, đi rất xa nhà từ lúc nào mà không ai hay biết. Đến lúc các vì sao đua nhau xuất hiện, hai chúng tôi mới cảm thấy chân tay mệt mỏi rã rời. Thế nhưng, con đường trước mắt vẫn còn dài hun hút, vẫn chưa thấy điểm tận cùng của con đường, nó giống như nỗi nhớ nhung của các cặp tình nhân, cứ liên miên kéo dài tới vô tận.
Những lúc ấy, chúng tôi bèn dừng lại đợi xe taxi để trở về nhà.
Lúc đợi xe, hai chúng tôi thường ngồi lên kè đá bên đường, rất nhiều lần, vì mệt quá, Uyển Nghi đã ngồi dựa đầu lên vai tôi, ánh đèn đường từ trên cao nhẹ nhàng lan tỏa, bao trùm lên hai chúng tôi. Thứ ánh sáng màu trắng ngà ấy như những giọt nước phun ra đều đặn từ đầu vòi nước, ào ào dội xuống nhưng lại vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng lan tỏa trên đầu chúng tôi, lan tỏa xuống đôi vai, xuống dưới chân, bao trọn chúng tôi trong thứ ánh sáng lung linh đó.
Hai đứa chúng tôi ngồi ở bậc đá ven đường, giống như hai thiếu niên không nhà không cửa, ở con đường ngoài rìa của thành phố huyên náo cùng diễn tưởng giấc mơ được lưu lạc tới cao nguyên Tây Tạng. Còn Uyển Nghi, cô gái đang gục mái đầu nhỏ xinh lên vai tôi kia đang đều đặn thở cùng với giấc ngủ. Tất cả đều vô cùng yên lặng, không có bất kỳ ham muốn gì, cũng chẳng có điều gì để mất.
Phần đầu cũng đã nói rồi, tôi không phải là mẫu đàn ông thích theo đuổi sự lãng mạn, nhưng trong quãng thời gian cắp sách đến trường của tôi ấy cũng đã có vài lần lãng mạn. Mà kỷ niệm cùng Uyển Nghi đi tìm nơi tận cùng của con đường ấy vẫn mãi mãi được lưu giữ trong ký ức của tôi về một thời đi học, mãi mãi không thể thay đổi màu sắc lãng mạn của kỷ niệm ấy.
Chương 9
THIẾU GIA Ở QUÁN BAR
Thời gian cứ trôi đi một cách phẳng lặng từng ngày từng ngày một. Thi thoảng, tôi cũng nhận được điện thoại của mẹ, sau khi hỏi thăm sức khỏe của tôi, mẹ lại không quên hỏi thăm về chuyện tình cảm giữa tôi và Uyển Nghi.
Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu rằng, bố mẹ tôi đã rất ưng Uyển Nghi.
Ngoài mẹ tôi, còn một người nữa cũng rất quan tâm tới diễn biến trong mối quan hệ giữa tôi và Uyển Nghi, đó chính là Đại T. Tôi và Đại T vốn là những người bạn thân, chúng tôi thường xuyên kể cho nhau nghe chuyện của mình. Vì vậy, trước mặt cậu ấy, tôi cũng không có điều gì phải giấu giếm cả. Tôi nói mối quan hệ của tôi và Uyển Nghi tốt thì có tốt, chỉ có điều mọi thứ đều thuận lợi quá, không hề có chút gió nhỏ sóng ngầm nào cả. Hai chúng tôi giống như những người thân trong gia đình, dường như tất cả mọi việc đều rất đương nhiên, ngày nào cũng trôi qua êm đềm như vậy.
Đại T là một người thông minh, Đại T ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi. Cậu ấy hỏi tôi có phải là tôi đang cảm thấy thiếu vắng cảm xúc mạnh?
Ban đầu, tôi cảm thấy câu nói của cậu ấy không thỏa đáng lắm, nhưng nghĩ mãi, tôi cũng không tìm được từ ngữ nào để miêu tả về hiện trạng giữa tôi và Uyển Nghi, thế là tôi đành im lặng thừa nhận.
Đại T chân thành giảng giải cho tôi vài câu chuyện liên quan tới việc các thiếu gia thế hệ mới mù quáng đi tìm cảm giác mạnh trong cuộc sống, cuối cùng, cậu ấy nói sẽ dẫn tôi đến một không gian đốt cháy cảm giác mạnh.
Tôi nháy mắt nhìn cậu ấy, không cần đoán tôi cũng biết đó là quán bar nơi Đại T làm việc – Blue 18.
Đại T thuộc kiểu đàn ông có thể khiến phụ nữ thần hồn điên đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy sở hữu một khuôn mặt thanh tú không kém gì gương mặt điển trai của các minh tinh Hong Kong hay Đài Loan cùng một làn da trắng trẻo. Nếu mặc quần áo thường ngày, trông cậu ấy như một thư sinh ngoan ngoãn, nếu cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài, hai bắp tay do được rèn luyện chăm chỉ nổi lên cuồn cuộn, thậm chí còn to hơn cả bán cầu não. Với ngoại hình ưu việt như vậy, nếu không làm trai bao cũng thật phí phạm của trời.
Trên thực tế, gia cảnh nhà Đại T cũng không đến nỗi nào, cậu ấy còn sở hữu một tấm bằng cử nhân chính quy, chắc chắn không khó để tìm việc làm. Nhưng Đại T lại nói, với cậu ấy, việc một công chức hàng tháng phải làm việc cật lực để rồi cuối tháng nhận hai nghìn đồng tiền lương chẳng có một chút thi vị nào. Tôi nói, nhưng cậu cũng không thể cứ sa đà đi làm trai bao như thế mãi được. Khi còn đi học, cậu có thể đến đó làm thêm nhưng khi tốt nghiệp rồi, cũng cần phải tìm một công việc đàng hoàng chứ, nếu người nhà cậu biết được chuyện này, chẳng phải sẽ buồn lắm hay sao?
Đại T ngoác miệng cười, vô cùng hào phóng nói: “Cái đó gọi là nếm mùi nhân tình thế thái! Việc đối nhân xử thế, phân hóa giàu nghèo, địa vị thấp hèn, đấu tranh quyền lực và tiền bạc đều có trong đó cả. Hơn nữa, vừa được phát tiết dục