Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full (xem 2026)

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full

trên sân khấu rồi à? Phục hồi cũng nhanh thật!


Phải nói sao nhỉ? Cái hôm đầu tiên tới giúp việc nhà Phước Nguyên tôi cũng có nghe ông anh tiền xu nói tới việc chụp ảnh và họp báo gì đó. Hôm ở trung tâm mua sắm lão Tú cũng có nói tên tóc vàng ở đấy để chuẩn bị cho buổi kí tặng fan. Tôi vốn ác cảm với cái gia đình quái dị đó nên không mấy quan tâm đến những chi tiết này. Bây giờ mới biết tên tóc vàng cũng là người nổi tiếng. Cái mặt tên này cứ như em bé nên nổi tiếng là đúng thôi, đang có xu hướng thích boy cute baby mà. Tôi thì thấy mặt hắn y hệt con gái, buồn là đẹp hơn cả con gái chứ chẳng có chút nam nhi đàn ông gì hết. Nhìn là đã thấy èo uột và yếu đuối rồi. Xem kìa! Mấy trăm cô gái đang hú hét dưới sân khấu trông náo nhiệt và mãnh liệt vô cùng. Được hâm mộ đến thế cơ à? Ai làm fan tên biến thái này chắc cũng biến thái. Nản!


Bỗng cái cảm giác quái lạ ấy lại xuất hiện khiến tôi đánh rơi cả gói Poca xuống đất. Cứ mỗi lần bị như vậy là người tôi mệt mỏi vô cùng, cứ như không còn sức sống nữa. Cái gì đang hiện ra trước mắt tôi nữa thế này? Tên tóc vàng! Lại là tên tóc vàng! Hắn ta đang cầm micro hát, không khí xung quanh ồn ào náo nhiệt…và…đột nhiên dàn đèn ở ở trên đầu nơi Phước Nguyên đứng rơi ầm xuống… Á á á…


«Không! Không! Phước Nguyên! Phước Nguyên! Coi chừng dàn đèn phía trên! Tránh ra! Tránh ra!»


Tôi hét ầm lên, nhưng kì lạ là tôi không phát ra được thành tiếng. Cứ như khi bị bóng đè, dù muốn la thật to nhưng không thể nào la được. Mồ hôi đầm đìa, hai tay tê cứng lại, tôi như đang trải qua một cuộc chiến thập tử nhất sinh với một thế lực nào đó rất đáng sợ.


Đột ngột mọi cảm giác biến mất, người tôi trở lại với tình trạng bình thường. Nhìn lên tivi, màn hình máy quay rung rung và tôi thấy đúng là dàn đèn của sân khấu đã rớt xuống, mọi thứ hỗn độn, khán giả chạy náo loạn. Vì đây là chương trình trực tiếp nên máy quay không kịp cắt sóng. Tên tóc vàng! Tên tóc vàng đâu rồi? Nhịp tim của tôi lại tăng nhanh. Và cảm giác khó thở lại xuất hiện. Chẳng lẽ hắn đã…? Không! Không thể nào!


Nước mắt chực rơi vì hoảng sợ, tôi vui mừng tột độ khi nhìn thấy Phước Nguyên lấp ló phía bên trái của sân khấu. Hắn ta vẫn bình thường! Hura! Hắn ta vẫn bình thường! Phải chăng hắn nghe được tiếng hét của tôi? Nhưng điều đó xem ra là quá phi lý! Kệ! Dù sao tên tóc vàng cũng đã an toàn…Thế là đủ rồi!


Tắt xong tivi mà người tôi vẫn chưa hết run. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và đáng sợ. Tại sao tôi luôn là người thấy trước được những nguy hiểm sẽ xảy ra với tên tóc vàng nhỉ? Hay là tôi có giác quan thứ 6? Có thể lắm chứ! Mà không suy nghĩ nữa… Cứ nghĩ tiếp thì tôi sẽ bị điên mất!



Chiều…


Dọn dẹp xong nhà cửa, tự nhiên tôi muốn đi ra ngoài. Không biết vì sao lại thế!


- Bác Năm ơi! Cho cháu mượn xe đi chơi một chút nha!


- Uh! Mà cháu đi xe máy đã thạo đâu! Cẩn thận! Nên nhớ cháu là người phụ nữ quan trọng nhất của bảy người đàn ông lẫn đó!


- Hix! Bác cứ trêu cháu hoài!


Tôi đỏ mặt dắt con Exciter ra sân. Khả năng chọc phá người khác bằng lời nói của bác Năm càng lúc càng lên level.


Nói ra chắc các bạn không tin. Nhưng thực sự là tôi lái xe mà không biết mình đang lái đi đâu. Cứ như có người nào đó đang lái xe thay tôi vậy (nói như người bị tâm thần ấy! +_+)


Tôi dừng xe tại cầu Phong Vũ – cây cầu đẹp nhất của thành phố. Dựng xe một bên lề, tôi tiến lại lan can và dựa lưng vào đó. Gió thổi nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy lạnh.


Tiếng bước chân vang lên bên tai tôi. Vì sao nhỉ? Người đi trên cầu rất đông, tại sao một âm thanh nhỏ như tiếng bước chân mà tôi lại nghe thấy được nhỉ?


Theo phản xạ, tôi quay người lại nhìn.


Là tên tóc vàng!


Phải! Phước Nguyên đang đứng trước mặt, cách tôi khoảng 5 bước chân, trông một bộ trang phục đúng chất người nổi tiếng. Hôm nay hắn còn đeo kính nữa chứ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tên tóc vàng một cách rõ ràng và chính diện như thế này. Không biết diễn tả làm sao nữa…


Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau trong im lặng. Tôi không muốn nói gì cả. Đúng hơn là không biết nói gì…Có gì đó rất lạ khiến tôi rùng mình liên tục.


«Cô…cô nghe được suy nghĩ của tôi không?»


Tôi giật mình. Cái gì thế này? Sao đầu tôi lại vang lên giọng nói của hắn? Nguy rồi! Tôi điên thật rồi!


«Cô nghe được phải không?»


Tôi trợn tròn mắt. Rõ ràng là giọng của hắn. Nhưng từ nãy đến giờ Phước Nguyên không hề mở miệng. Vậy tiếng nói trong đầu tôi là ở đâu mà có? Hay là…


«Anh đang nói với tôi hả?»


«Uh»


Và chúng tôi đồng thanh hét lên. Mọi thứ bây giờ nằm ngoài khả năng nhận biết và mức chịu đựng của tôi, và có lẽ Phước Nguyên cũng cảm thấy như vậy. Khuôn mặt tên tóc vàng lộ rõ sự ngỡ ngàng và sợ hãi. Tôi cũng không khá khẩm hơn. Thế này là thế nào? Chúng tôi nói chuyện được với nhau bằng suy nghĩ ư? Không! Không!


Chap 13:


Chúng tôi nhìn nhau cũng phải được hơn nửa tiếng. Trong đầu tôi hiện ra vô vàn giọng nói của hắn. Toàn là những lời kinh ngạc và thắc mắc. Tôi đoán là những suy nghĩ hiện tại trong đầu tôi cũng bị hắn đọc hết rồi.


«Dừng lại đi! Anh nói quá nhiều làm tôi nổ não rồi này!»


«Cô cũng thế! Nói nhiều mà lại quá nhanh nữa!»


«Anh im đi! Nên nhớ nếu không nhờ tiếng hét hồi nãy của tôi thì anh về chầu trời từ lâu rồi!»


«Hồi nãy là tiếng của cô à?»


«Chứ còn ai nữa!»


«Hèn gì lúc đang hát thì tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét dựng lên trong đầu và bắt tôi tránh ra. Cũng may là tránh kịp!»


«Đó! Thấy chưa! Mạng anh là do tôi cứu đó!»


Tin được không nhỉ? Chúng tôi đang nói chuyện với nhau bằng suy nghĩ đó! Cứ đà này thì tôi phải nhập viện vì bị chấn động tâm lý mất thôi. Nhưng mà…nếu thực sự tôi và hắn có khả năng như thế thật thì vụ tên tóc vàng bị fan cuồng đâm dao hôm bữa, nếu tôi hét lên như hôm nay thì có lẽ hắn đã tránh được. Hơ hơ! Sao tôi lại có cảm giác có lỗi như vậy chứ? Tôi không biết mà…


Chúng tôi tiếp tục đứng nhìn nhau như thế cho đến khi…


- Anh Ryo, anh Ryo! Chúng em yêu anh! Chúng em yêu anh!


Không biết từ đâu hàng trăm người đổ xô tới phía chúng tôi, đúng hơn là phía tên tóc vàng đang đứng bằng tất cả sự ngưỡng mộ đến cuồng nhiệt.


Chậc! Tôi quên mất hắn là một ca sĩ nổi tiếng…Và hình như chính hắn cũng quên điều đó…


Phước Nguyên có vẻ cực kì bối rối trước sự có mặt của các fan. Khuôn mặt hắn ta nhăn nhó và cử chỉ thì lúng túng như gà mắc tóc. Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Những người đi đường cũng xúm lại xem tình hình.


Nhìn ngắm một hồi, tôi tính bỏ mặc hắn ta với đống fan cuồng nhiệt kia nhưng như thế có vẻ hơi…ác thì phải!


«Này anh!»


Không có tín hiệu.


«Này anh!»


Quái lạ! Sao tôi gọi mà không thấy tên Phước Nguyên trả lời nhỉ? Hay là tôi mất khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ rồi? Hay là vốn dĩ khả năng đó chỉ là tưởng tượng? Nhức

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tiết lộ 5 cung hoàng đạo may mắn nhất trong tuần này

Truyện Cười Lên Cô Bé Của Tôi Voz Full

Interpol Phần 3

Làm sao để giúp người mình yêu?

Một đời một kiếp