Tôi đưa nhẹ bàn tay mình chạm vào khuôn mặt giống hệt con gái của hắn. Không hiểu sao tôi lại làm vậy. Có lẽ tôi đang đồng cảm với nỗi sợ hãi mà hắn ta vừa đối diện. Tại sao con trai mà lại mang gương mặt thanh tú như con gái thế này nhỉ? Mắt, mũi, miệng, tất thảy mọi thứ đều khiến cho nữ nhi chúng tôi phải ghen tị. Nhưng dù gì hắn vẫn rất con trai. Chắc là vì hắn sinh ra là để làm con trai mặc dù được mang gương mặt của một mỹ nữ.
Giật mình!
Tôi thấy trong người lại xuất hiện cái cảm giác đó. Tê liệt và chao đảo. Trước mắt tôi lúc này là cảnh tượng hỗn độn của khói và tiếng la hét. Tôi thấy những chiếc ô tô bốc cháy, tôi thấy những gương mặt đầy máu đang thở từng hơi nặng nề trong màn lửa mịt mờ…
Quá sợ hãi, tôi rút tay mình lại. Mọi thứ tắt phụt đi. Tôi bị cái gì thế này?
- Chú! Mình về thôi! – tôi hốt hoảng chạy ào ra ngoài và lôi xồng xộc ông chú quý hóa của mình đi.
- Này này! Từ từ chứ! Ngã bây giờ!
Hình như tôi đang bị một cái căn bệnh gì đó. Hình như mọi thứ đang bị thay đổi. Hình như…hình như tôi sắp phải đối diện với một điều kinh khủng sẽ xảy ra…Không! Không! Tôi không biết! Tôi không biết!
***
Cũng phải một tuần trôi qua thì tâm trạng tôi mới tạm gọi là bình thường trở lại. Tuy nhiên nhiều đêm tôi vẫn mơ thấy ác mộng, cái đáng lo sợ là cảnh tượng những chiếc ô tô bốc khói vẫn ám ảnh tôi. Rốt cuộc thì sự việc là như thế nào nhỉ?
- Nhóc! Từ hôm ở bệnh viện đến giờ chú thấy mày không ổn chút nào! Có muốn chú dẫn tới bác sĩ tâm lý không? – chú Bảy đứng trước cửa phòng cười nham nhở.
- Cháu ghét chú! Chú biến đi!
- Đùa có chút xíu mà mày phản ứng ghê quá! Thôi xuống ăn cơm đi! Mọi người đang chờ đó!
Gia đình tôi có cái hay là hai bữa chính đều có đầy đủ thành viên ngồi ăn cùng nhau. Cho dù công việc có bận đến mức nào thì mọi người cũng thu xếp để có thể về nhà đúng giờ ăn cơm. Tính ra thì gia đình tôi cũng tuyệt vời đấy chứ! Bữa cơm nhà vì thế mà lúc nào cũng tràn đầy không khí ấm cúng mặc dù chỉ có mình tôi là nữ.
- Nguyên này! Cháu có bồ chưa thế? – câu hỏi đột ngột của bác hai làm tôi sặc cơm ra ngoài.
- Ực! Bác hỏi gì kì thế ạ?
- Thì bác thấy cháu cũng lớn rồi nên hỏi thôi!
- Anh hỏi thừa rồi! Con nhỏ này không thằng nào thèm thích đâu! – chú Bảy chen miệng vào xóc xỉa.
- Đâu có! Nhỏ Nguyên nhà mình xinh mà! – bác Ba cười hiền an ủi. Sao mà tôi yêu bác Ba thế không biết! Bác chỉ được cái nói đúng thôi hà!
- Ta thấy thằng nhóc Hoàng ở nhà bên có vẻ bồ kết nhỏ Nguyên lắm! Thằng đó cũng được đấy cháu ạ! – bác Năm cũng vào cuộc.
- Hở? Thằng Hoàng hói hả bác? – tôi há hốc mồm. Sao bác Năm lại có thể gán ghép cho tôi cái thằng đó được cơ chứ?
- Nó có phải bị hói đâu! Chỉ là ít tóc thôi con ạ! – ba tôi cũng «góp vui» bằng lời nhận xét «chân thật».
- Hix! Nó hói thật mà ba. Cả trường cấp 3 của con ai cũng gọi nó là «Hoàng Hói» thôi à! Nếu nó không bị hói thì chắc cũng được. – tôi thở dài.
- Uh! Mà thời buổi hiện đại rồi. Chỉ cần bôi thuốc là tóc mọc nhiều thôi! Thằng đó bác cũng thấy hợp với cháu đấy! – cuối cùng thì bác Tư, người ít nói nhất nhà cũng vào cuộc.
- Ổn gì mà ổn chứ! Con nhỏ bạo lực này không có thằng nào thích được đâu! – chú Bảy tự nhiên bực mình quát lên một tràng rồi đứng dậy bỏ đi.
- Nó bị cái gì thế nhỉ? – mọi người đồng thanh hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên.
- Cháu cũng bó tay ạ!
…
Sự thật là chú Bảy giận tôi. Nguyên nhân vì sao giận thì tôi chịu. Ông chú này hay có cái màn giận dỗi vô cớ lắm. Nhiều lúc chỉ vì nhìn thấy tôi chụp hình chung với thằng bạn cùng lớp thì đã nổi khùng lên rồi. Đáng lẽ ra làm chú thì phải mừng cho cháu nếu cháu có bạn trai chứ? Thật không thể hiểu nỗi.
- Nè! Cháu làm gì chú mà mấy ngày nay không thèm nói chuyện với cháu thế? – tôi vỗ vai chú Bảy khi thấy ổng đang ngồi ngơ ngẩn trước ban công.
- Im đi! Để tao yên!
- Ơ! Chú quá đáng rồi đó! Con trai gì đâu mà ích kỷ, hẹp hòi, xấu tính! Không thèm chơi với chú nữa!
Tôi nổi điên thật sự. Tôi làm gì sai mà ổng lại nổi đóa với tôi chứ? Muốn ngồi tự kỷ thì cứ tự kỷ đi, tôi đi chơi với nhỏ Mít còn sướng hơn. Nói đoạn tôi đứng phắt dậy bước ra khỏi phòng chú Bảy. Chắc là ổng đang nhớ cô người yêu bé nhỏ vừa mới sang Mỹ du lịch nên mới đâm ra khùng khùng như vậy. Thật là chán với ông chú này quá đi!
Nhưng tôi mới bước được vài bước thì chú Bảy đột ngột cầm tay tôi kéo mạnh khiến tôi ngã nhào xuống giường. Đến nước này thì không thể nhịn được nữa!
- Chú làm cái gì thế hả? Muốn cháu gãy tay à? – tôi hét toáng lên.
- Mày không được có người yêu! Chú không muốn mày có người yêu! Mày hiểu không? – chú Bảy nắm chặt hai tay tôi ấn xuống giường, khuôn mặt thể hiện vẻ giận dữ tột độ. Điều này khiến tôi thấy sợ! Chưa bao giờ chú ấy lại nổi giận theo kiểu này.
- Chú! Chú làm gì thế? – tôi hốt hoảng.
Chap 12:
Sau vài giây im lặng, chú Bảy từ từ thả tay tôi ra và bỏ đi. Tôi nhìn theo mà người vẫn run lên vì hoảng sợ. Việc tôi có người yêu khiến chú ấy bất bình thường đến như thế cơ à? Mà tôi đã có đâu? Sao chú Bảy lại hành động như vậy nhỉ? Rắc rối quá! Đúng là không thể hiểu được lũ con trai muốn gì và nghĩ gì nữa!
Ở nhà một mình, tôi chạy tới tủ lạnh kiếm mấy thứ đồ ăn linh tinh rồi nhảy ùm lên ghế sofa làm bạn với cái tivi. Mùa hè chán nản này chỉ có anh bạn hình vuông là khiến tôi giải tỏa được phần nào nỗi bức bối.
Xem nào…Kênh VTV3 đang chiếu phim Cảnh sát hình sự, phim này tôi coi rồi. Kênh VTV1 là thế giới động vật, cái lưỡi dài ngoằng của con rắn hiện lên trên màn hình khiến tôi giật bắn mình, vội vã chuyển kênh. Còn đây là kênh nào nhỉ? À! Kênh dành cho V- Pop. Thật lòng mà nói đã từ lâu lắm rồi tôi không để ý tới nhạc trẻ trong nước, những cái mang tên là «thảm họa V- Pop» khiến tôi không còn đủ kiên nhẫn để nghe nhạc Việt nữa. Và trái tim yêu nghệ thuật của tôi đã hướng sang xứ sở Kim chi với cả một thời đại K- Pop đang phát triển cực kì mạnh mẽ. Mà không chỉ có mình tôi, nguyên cả lớp cấp 3 của tôi ngày nào cũng SuJu, DBSK, Beast, SNSD, 2NE1,… Chúng tôi thuộc lòng profile của tất cả thành viên trong nhóm những nhóm nhạc đó và tất nhiên là bài hát nào của họ chúng tôi hoàn toàn có thể hát ngon lành (Mặc dù không hiểu tiếng Hàn cho lắm @@). Nghệ thuật mà! Không có biên giới và khoảng cách! Cái gì đẹp và độc đáo thì yêu thôi!
Đang tính chuyển kênh thì gương mặt ca sĩ xuất hiện trên màn hình đã khiến tôi phải ngẩn người một vài phút. Không phải vì ca sĩ này đẹp, cũng không phải vì giọng hát hay bài hát hay mà là vì ca sĩ đó không ai khác chính là tên tóc vàng! Mấy tuần trước mới nhập viện đó mà bây giờ đã uốn é.o