Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full (xem 1897)

Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full

nhìn khuôn mặt ấy khi người đó bỏ kính xuống, nó rụng rời không tin nổi vào mắt mình.


- Chào em, Tường Vi! Lâu quá rồi không gặp!


Toàn bộ các giác quan và cảm xúc trong người nó như bị đông cứng hoàn toàn, quá khứ – một lần nữa nó lại phải đối diện với những gì thuộc về dĩ vãng. Anh vẫn thế, một vẻ đẹp kiêu ngạo và tràn đầy tự tin…


3 năm trước


“Muốn nghe giọng em quá! Hi. Đang làm gì thế em?”


“Em muốn ngủ mà không ngủ được tí nào cả…”


“Anh ru em ngủ nhé?”


“Nhưng mà sáng mai anh phải thi thử mà, có sao không?”


“Ừm, đợi em ngủ rồi, anh sẽ học tiếp mà.”


“Hi, vâng…”


“Anh viết cho em mùa hè yêu thương và anh hát cho em khe khẽ dịu dàng…”


“Em ngủ rồi à Vi? Hi. Ngủ ngon nhé em.”


Vi gập điện thoại trên môi nở một nụ cười…


*****


- Bảo Anh, con bé đó với cậu là thật hả? Đùa gì mà dai thế?


- Nó với cậu thật là hai mảnh đối lập, bọn con gái thích cậu mà biết chắc chúng cười chảy nước mắt mất…


Định hù anh bất ngờ, thế mà cô bé đã phải nghe những lời đó, bàn tay cô bé chợt run lên, nước mắt trào ra. Cô bé khóc vì tủi thân, nhưng quan trọng hơn, anh ấy đã đứng yên, im lặng, anh ấy đã không lên tiếng bảo vệ cô bé. Từ những ngày đầu Vi đã sớm nhận ra sự khác biệt nhưng chưa khi nào cô bé cảm thấy thất vọng như bây giờ. Phải rồi, anh là hoàng tử còn cô đâu phải là lọ lem… Vi chua xót quẹt hàng nước mắt đang lăn dài mãi…


- Lúc sáng sao em không đợi anh?


- Tại em thấy mệt…


- Ưh, ngủ sớm đi em nhé! Pb


- Anh này…


- Gì thế Vi?


- Mình kết thúc mối quan hệ này tại đây nha anh? Em không muốn bước tiếp nữa, em thấy mệt mỏi quá rồi.


1 phút… 2 phút…


- Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi, em chắc như vậy chứ?


- Vâng.


- Vậy thì tạm biệt em, Tường Vi.


Sợi dây mong manh của anh và Vi đã đứt mất rồi. Cô bé cười…


Giữa lúc hai con người nó đang ngập tràn trong kí ức thì Chi lẳng lặng rút ra ngoài, ngay từ khi nghe Vi kể chuyện cộng thêm những gì nó biết về người khiến anh Bảo Anh khổ sở chẳng khó khăn gì để đoán ra nhân vật chính trong cuốn nhật kí của chị Vi là anh nó.


Khoảng thời gian ấy vì muốn trốn tránh tất cả mà anh nó quyết định về sống với bác suốt ba năm cấp 3. Đáng lẽ nó sẽ đợi tới lúc anh về để hai người được gặp lại nhau một cách thật tình cờ nhưng giờ thì không thể đợi nữa rồi, anh Minh Anh là của nó, không ai có quyền cướp anh ấy từ tay nó…


Chi nghĩ mình thật công bằng, nó không cướp gì từ tay chị gia sư, nó không làm gì tổn hại tới chị ấy, nó chỉ trả mọi thứ về với nguyên trạng, nó để chị ấy có cơ hội đối diện với tình cảm của mình một lần nữa, có một niềm tin chắc chắn trong nó mách bảo rằng: “Tường Vi vẫn còn tình cảm với anh trai nó.”. Chi thầm mong mọi thứ tốt đẹp để nó được làm người tốt bởi khi mọi chuyện không theo hướng mà nó muốn thì…


*******


Cổ họng như bị nghẹn cứng lại, nó im lặng nhìn Bảo Anh đang tiến lại gần mình, Vi không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa, đứng trước anh mà nó không thể thốt nổi lên lời, đột ngột quá, anh đã về thật rồi…


- Thì ra em chính là cô gia sư đã trị được cô em ngổ ngáo của anh – Anh mỉm cười, đôi mắt như viên pha lê đen bừng sáng, nó thấy tim mình như muốn vỡ ra…


- Giờ em cũng mới biết anh là anh trai con bé, người mà con bé luôn nhắc đến với cả một sự tự hào… – Cuối cùng nó cũng lên tiếng được rồi – Anh khỏe chứ?


Cuộc nói chuyện diễn ra dưới cái vỏ là hai người đã từng quen nhau lâu ngày gặp lại có vẻ như rất bình thường nhưng ai mà biết được rằng cả hai đang bị nội tâm giằng co dữ dội, cứ ngõ chỉ cần một chất xúc tác thôi sẽ bùng lên…


Minh Anh nấn ná đứng ngoài cửa phòng nãy giờ, tới lúc này thì hết kiên nhẫn bước vào trong xem ai mà lại nói chuyện với nó lâu đến thế?


- Minh Anh… – Cả hai sững người nhìn nhau còn nó thì há hốc, họ quen nhau ah?


- Cậu về từ khi nào vậy?


- Hi. Chính xác là cách đây 2 giờ 45 phút…


Rồi căn phòng ba người đón nhận thêm hai người nữa.


- Cuối cùng anh cũng về! – Trang cười hiền nhìn Bảo Anh.


Nó – Vẫn chưa hết bất ngờ, tất cả đều liên quan tới nhau sao?


Buổi gặp mặt ngẫu nhiên này khiến cho không chỉ mình nó mà cả Minh Anh, Bảo Anh, Trang và Chi cùng ngạc nhiên, bởi lẽ, họ giờ đã tìm được sợi dây ràng buộc tất cả lại với nhau, và ở một khía cạnh nào đó bí mật về năm con người này đang dần được hé lộ…


Chương 6: Chậm thôi, em muốn gần bên anh


- Em có thể xuất viện được chưa? – Nó nhìn Minh Anh với ánh mắt thăm dò.


Kể từ lần gặp gỡ bất ngờ ấy, Minh Anh có vẻ xa cách với nó, thời gian anh tới thăm nó mỗi ngày cũng rất ít (ai mà ngờ được Minh Anh nhà mình đang hết sức khó chịu khi thấy Bảo Anh ngày nào cũng tới thăm Vi ). Mà sao nó lại quan tâm tới cảm xúc của anh ấy nhỉ? Ra viện hay không là quyền của nó cơ mà? (đến là nản với Vi, đúng là ai cũng hiểu chỉ một người là chẳng hiểu gì. Haizzz. T.T)


- Hôm nay thì xuất viện được rồi!


Nó sung sướng khi nghe anh nói thế, suýt chút nữa là hét ầm lên, vui vẻ thu xếp đồ. Hix. Có mỗi một vết dao đâm thôi mà phải nằm viện những 3 tuần, cứ đà này nếu không cố gắng chắc nó phải đúp một năm đại học quá!


- Xong chưa?


- Hì, rồi.


Suốt quãng đường về Minh Anh không nói với nó một lời nào, Vi không muốn chen chân vào suy nghĩ của anh dù rất thắc mắc và có nhiều điều muốn hỏi. Nó chắc không biết điều khiến nó ghi điểm nhiều nhất trong mắt anh đó chính là biết im lặng đúng lúc.


Chợt chiếc xe dừng lại, nó quay sang anh với ánh mắt khó hiểu:


- Em muốn hỏi gì tôi sao? Cứ nhìn bằng ánh mắt kì lạ đó. – Anh nhìn nó, giá mà nó có thể đọc được suy nghĩ của anh qua đôi mắt đen láy ấy.


- Em là gì với anh? – Vừa thốt ra câu hỏi ngay lập tức nó đưa tay lên ôm lấy miệng, trời ơi, sao nó lại có thể hỏi một câu vô duyên đến thế? (đúng là nghĩ gì nói nấy.^^. )


Hai bàn tay của nó cứ hết đan vào nhau rồi lại tách ra, Vi không ngẩng mặt lên mà xem anh Minh Anh đang cười …


1 phút… 2 phút… vẫn im lặng, mặt nó ngày càng đỏ, tai nóng bừng, dù là lúc đầu nó thấy hối hận vì lỡ buột miệng nhưng có lẽ đây thật sự là điều nó muốn biết, xem như nó tự cho mình một cơ hội, một cơ hội để nghe anh nghĩ gì về nó và xác định được rõ ràng mối quan hệ giữa anh và nó chứ thật ra nó cũng không hiểu nổi… Tim nó đập nhanh như thể chưa bao giờ được đập…


- Phía dưới ấy có gì mà em cứ nhìn mãi thế? – Lời nói không được rõ ràng cho lắm (là vì chàng đang thấy buồn cười đấy ạ )


Vi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt anh khiến Minh Anh phải nói là bối rối không biết để đâu cho hết một lúc. Giờ thì không chỉ nó mà tim anh cũng đập nhanh không kém:


- Em…


“Tinh… Tinh… Tinh…”


“Alo!”


Lầm bầm nguyền rủa cái điện thoại, nó đợi cho cuộc hội thoại

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao)

Trai “tân tiến” nghẹn lời trước phản bác của bạn gái khi nghe đề nghị “share” tình phí

Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo Thứ Năm ngày 09/03/2017

Hành trình cưa đổ nữ game thủ