Truyện Hoa Dại - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Truyện Hoa Dại (xem 1064)

Truyện Hoa Dại

ần trêu đùa nữa của số phận đối với tôi, nó làm tôi không thể nở nụ cười thở phào như bao kẻ cùng kết quả này hay đau đớn gào thét như những người có dòng chữ “dương tính”. Nó khiến tôi cứ đứng trân trân như một bức tượng, đầu óc trống rỗng và đôi mắt nhìn vào hư vô. Đột nhiên có tiếng la hét om xòm đánh thức tôi “Có người tự tử!”, “Ai kéo nó lại đi”, “Chắc dính rồi mới lao đầu vào cột thế”. …


Tôi giật mình không phải bởi những tiếng ồn ào huyên náo đấy, bởi thi thoảng nhìn thấy ai đó co quắp người chết vì sốc thuốc hay tự tử bởi không chịu nổi cơn đói thuốc hoành hành quá quen với tôi rồi. Mà tôi thảng thốt bởi không thấy bóng dáng Vy từ lúc nhận kết quả đến giờ, linh tính báo điều gì đó không hay tôi vạch vội đám đông đang bu kín lấy cái cột chống mái ở góc hành lang lao vào.


Vy nằm đấy máu từ trán chảy tràn lên mặt vạch ra những đường loằn ngoằn tựa như những tia sét hay vạch lên bầu trời, đôi mắt Vy lờ đờ còn đôi tay đang cố bám víu vào cái gì đấy để đứng lên, hình như Vy cố đứng lên để lao đầu lần nữa vào tường. Mặc đám người xung quanh lùi dần vì sợ vấy vào máu Vy, mặc cho mấy ông công an chỉ dương mắt nhìn chằng thèm can thiệp tôi lao vào đỡ lấy Vy, tôi không sợ dòng máu độc ấy tôi chỉ sợ những con người độc địa đang đứng bao quanh tôi và Vy lúc này. Vy run run đôi môi:


- chị ơi! E…m b…ị rồ…i! E…m mu…ốn ch…ết! E…m kh…ông v…ề v…ới mẹ đ…âu


Tôi áp chặt tay vào trán em ngăn dòng máu nóng chảy ra liên tục gào lên:


- Bác sĩ đâu! Ai gọi bác sĩ đi!


Loáng thóang đáp lời tôi là bác sĩ đang đi lấy găng tay và đồ bảo vệ cơ thể trước rồi mới quay ra được. Cố gắng đè nén cơn uất hận xuống tôi nắm chặt lấy tay Vy:


- Em phải bình tĩnh! kết quả này khôgn chính xác đâu vì ở đây quá nhiều người và họ làm nhanh! Phải ra bệnh viện lớn và xét nghiệm trên 3 lần mới có câu trả lời được


Đôi môi mấp máy kèm theo ánh nhìn đầy hy vọng vào tôi:


- Thâ…t hả ch…ị?


Tôi cố gắng ko nhìn vào mắt Vy:


- Thật mà! trước chị cũng mấy lần bị như thế rồi!


Và Vy mỉm cười yếu ớt:


- Thế chị gọi bác sĩ ngay đi! E…m vẫ.n muố…n về với mẹ!


Cơn mưa xuân nhè nhẹ bay trên phố rải những hạt nước nhỏ li ti lên từng bóng người hối hả cho các công việc cuối năm. Tôi tựa mình vào bức tường rêu phong bên cạnh cái hố ga hở nắp liên tục bốc lên những mùi thum thủm tuy khó chịu mà quen thuộc với tôi. Những hạt mưa xuân ngày nào tôi còn là cô học trò nhỏ dang tay nhắm mắt và há miệng thật to để từng hạt mưa vờn nhẹ lên gò má lên đôi tay, để cảm nhận vị ngọt của mùa xuân. Vậy mà giờ đây tôi đang run rẩy bởi mưa, từng hạt mỗi khi chạm vào cơ thể có cảm giác như cả cái búa tạ đập lên người. Lại là nó, cơn vật thuốc quen thuộc ngày càng dày đặc đang bắt đầu hành hạ cơ thể tôi. Tôi không biết đến khi nào tôi sẽ thoát khỏi chuỗi ngày chỉ có thể mô tả bằng vài từ hết cơn và lên cơn. Như một thói quen tôi đưa tay vào người tìm thuốc, nhưng cái đầu óc mụ mị vì đau đớn đã quên mất là ngay cả cả cái ống chích sái(loại ống sau khi cho heroin vào chich 1 lần gọi là ống sái) tôi cũng đã cho nước vào mà tráng sạch.


Không tiền, không thuốc tôi chỉ biết thả cơ thể còm cõi xuống vỉa hè đá lạnh chờ cho cơn vật thuốc đi qua, buộc chặt cái khăn ngang qua miệng rồi ôm chặt lấy hai chiếc đầu gối tôi ngồi đợi những phút dày vò thể xác đi qua. Tôi cứ thế oằn người và cắn chặt hai hàm răng liên tục cho đến khi đôi mắt mờ đi, nhận thức với xung quanh dần dần là cái je đó mờ ảo rồi biến mất. Rất lâu sau đó tôi mới có thể mở mắt ra, cơ thể tôi gần như không thể điều khiển được gì ngoài đôi mắt, tai tôi chỉ nghe những tiếng ù ù. Cảnh vật xung quanh tôi cũng rõ dần hơn, tôi đã thấy được những ánh mắt ái ngại đi qua tôi, tôi thấy sự ghê tởm trên từng gương mặt dành cho tôi, tôi thấy cả cô lao công quét rác cũng chỉ quét phía xa xa tôi chứ ko hề tiến đến, có lẽ với cô ấy tôi cũng chẳng bằng đống rác mà cô ấy vẫn phải thu dọn hàng ngày. Tay tôi đã cử động được, tôi cố chống để có thể ngồi tựa vào tường cho dễ chịu hơn. Thính giác cũng được hồi phục đủ để tôi nghe thấy một đoạn đối thoại của người mẹ với đứa con gái nhỏ đứng xa xa đang mặc áo mưa bởi từng giọt mưa có vẻ nặng hơn lúc tôi nằm xuống.


- Mẹ ơi! Sao chuyện cô bé bán diêm buồn thế mà lại là chuyện cổ tích hả mẹ! Cuối truyện cô bé ấy bị chết rét


Tiếng cô bé trong trẻo vọng đến làm tôi tập trung hơn, đúng là câu truyện cổ tích tôi vẫn đọc cho Chích chòe đây mà. Tiếng người mẹ dịu dàng trong giọng cười khẽ


- Con phải hiểu câu truyện ấy là dù cho bị đói bị rét cô bé ấy cũng cố gắng tìm đến những thứ cô bé ấy mong muốn chỉ bằng những que diêm bé nhỏ. Mặc áo vào đi, sau này lớn con sẽ hiểu.


Hai mẹ con đã đi xa rồi chỉ còn lại tôi ngồi đờ đẫn vô hồn “phải rồi! ý nghĩa câu truyện là ở đấy chỉ là tôi luôn kể theo một hướng khác cho chích chòe nên tôi không nhận ra. Tôi đã hiểu vì sao cô bé bán diêm nọ trên môi vẫn có nụ cười khi chết cóng, tôi đã hiểu vì sao gương mặt Vy lại sáng bừng chỉ bởi một lời nói dối từ người mới quen. Tôi đã nhận ra là tôi chẳng hề cố gắng, tôi dang mặc mọi thứ với bản thân, thờ ơ với chính mình và cuộc sống và tôi để mặc cho tâm hồn mình trong màn đêm với ý nghĩ sẽ chẳng bao giờ có ánh sáng”. Như có cái je đó bừng lên trong người, từng ngón tay run rẩy bám chặt vào tường để đứng lên, đôi mắt tôi trở lên kiên định, tôi bước men theo tường, tôi đi lảo đảo, rồi bước nhanh, chạy, chạy thật nhanh về cái đồn công an mà thi thoảng tôi bị bắt vào, chạy về phía có những người không tiếc lời miệt thị và xúc phạm tôi, chạy về chỗ tôi đã từng ước nó biến đi mãi mãi, hôm nay lần đầu tôi đã thấy nơi ấy có một lối ra cho mình.


Dừng lại gần 30’ để thở lấy hơi ngoài cánh cổng sắt xanh để cả người tôi bớt run rẩy như những nhành liễu trước gió. Tôi bước nhẹ từng bước vào phòng trực ban. Bước dọc theo cái hành lang quét ve xỉn vàng và những viên gạch hoa cũ mèm tôi bước đến phòng dành cho cán bộ trực ban. Cánh cửa mở sẵn nên tôi bước vào, căn phòng vắng tanh chỉ có bộ bàn ghế và cái tủ tài liệu phía sau chiếc bàn toát ra một không khí lạnh lẽo. Chợt tôi giật mình bởi tiếng người quát phía sau:


- Sao có việc gì nào?


Tôi giật người lại như một thói quen mỗi khi nghe thấy giọng quát rồi quay lại, một chị công an trong bộ đồng phục và gương mặt như phủ sương mờ kèm đôi mắt sắc như dao nhìn tôi. Tôi run rẩy lắp bắp:


- Dạ… dạ…em, cháu có…


Không để tôi hết câu chị hất hàm rồi chỉ tay vào chiếc ghế gỗ đã bay hết lớp vecni


- Có gì mời cô ngồi xuống kia trình bày


Rồi chị thong thả bước vào bàn làm việc của mình. Tôi ngồi đối diện chị, cánh tay đặt trên bàn vẫn chưa hết run rẩy tôi thu hết can đảm nói ra cái dự định của mình:


- Dạ! thưa chị, em muốn xin đi cai nghiện ạ!


Đôi mắt của chị trực ban nhìn xoáy vào tôi đầy lạ lẫm làm tôi cúi vội xuống nhìn vào đôi chân gày gò đang đá qua đá lại phía dưới gầm bàn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Háo hức chuẩn bị đám cưới cả năm trời, để rồi phải hủy hôn ngay khi nghe được cuộc điện thoại của anh với phù rể

Truyện Quê Em

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I)

“5 phút cũng được, anh cứ cố một lần để em biết anh thẳng hay cong” để rồi sau đó hối hận cũng không kịp…

Truyện Em ghét anh