giấu ra phóa sau, không đưa cho anh.
“Em sẽ không hối hận.”
“Em thật khờ!”
“Là chính anh biến em thành như vậy, ai bảo anh làm cho em yêu anh?” Cô nhăn mặt làm xấu với anh. “Em mặc kệ, Vệ Tương, anh phải phụ trách việc này.”
Dáng vẻ của cô thật đáng yêu, giọng nói thật ngọt ngào, anh bối rối nhìn vào đôi môi hồng của cô, một nỗi rung động bỗng tràn về như một cơn sóng triều.
“Anh sẽ không để em chịu khổ, Hải Sắc.” Anh đưa tay giữ lấy phía sau cổ cô, đôi môi nóng rực nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thanh tú. “Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ thành công, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Tiền không quan trọng.” Cô nói nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn anh với vẻ say mê.
Anh hừ nhẹ.
“Anh lại như vậy nữa rồi!” Cô bỗng nhiên đẩy anh ra, đôi má hồng lên vì tức giận. “Anh rất là đáng ghét, vì sao luôn lầm bầm hừ như thế? Giống như người ta là một đứa ngu ngốc vậy.”
“Em vốn dĩ là rất ngốc.” Anh gõ gõ vào trán của cô. Nếu không ngốc cô sẽ không thích anh.
“Em giận quá đi! Vệ Tương.”
“Hừm”
“Lại hừm?! Anh thật sự lá quá lắm rồi, Vệ Tương, xem em xử anh thế nào!” Cô nắm lấy áo anh, đôi bàn tay trắng như phấn đang giơ giơ lên vẻ uy hiếp anh.
Anh không hề tránh né, chỉ nhàn nhã mà đùa giỡn với cô. “Nhìn em thô lỗ dã man như thế kìa, đây là dáng
vẻ của một vị tiểu thư khuê các sao?”
“Anh không phải đã từng nói anh ghét nhất là những người con gái cố làm ra vẻ mình là một thiên kim tiểu thư sao? Cho nên em sẽ không giả làm thục nữ, em sẽ cho anh mở rộng tầm mắt với bộ mặt thật của mình.”
“Woa! Hóa ra con gái đều giả nai như vậy sao? Anh thực sự là đã được một bài học rồi.”
“Bây giờ anh mới biết ư? Hừm.” Cô trừng mắt, học anh hừ lạnh một cái. “Hiện tại biết rõ cũng không tính như quá trễ.”
Anh nhìn dáng vẻ dễ thương của cô, nhịn không được mà mỉm cười một cái. “Hải Sắc.”
“Thế nào?”
Anh băng lại ngón tay đang bị thương của cô. “Em nói được thì phải làm được nhé.”
“Cái gì?” Cô không hiểu.
Lời hứa cả đời luôn bám theo anh, nói được thì phải làm được.
Anh dùng một cái ôm nồng nhiệt để trả lời cô, nồng nhiết đến mức như muốn đem cô trở thành một phần của anh, sau đó anh lại nở một nụ cười tự giễu mình.
“Cho đến tận hôm nay, anh chưa từng ôm một người phụ nữ nào như vậy.”
“Nói như vậy là anh dùng cách khác để ôm người phụ nữ khác đúng không?” Cô cố ý xuyên tạc lời nói của anh. Đúng là lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ. “Là ai? Lúc nào? Anh có thích cô ấy không?”
“Không có.” Hai chữ rất đơn giản.
“Hả?”
“Chưa từng có người phụ nữ nào khác.” Anh nhẹ nhàng cười. “Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng cái người đã sinh ra anh có ôm qua anh hay không nữa là.”
Cô ngẩn ngơ ngưng mắt nhìn anh, tuy rất hài lòng khi biết được mình là người phụ nữ duy nhất của anh, nhưng khi nghe anh hờ hững nhắc đến mẹ đẻ của mình, cô lại rất đau lòng.
Cô si ngốc xoa xoa vào má anh. “Vệ Tương, anh … có muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình không?”
“Không cần đâu.” Anh bỗng trở nên lạnh lùng. “Nếu như bọn họ đã lựa chọn vứt bỏ anh, vậy cứ xem như đôi bên đều không tồn tại đi.”
“Thế nhưng…”
“Anh sống một mình rất tốt.”
“Nhưng anh không phải một mình.” Cô ôm lấy đôi má anh, nói với anh vẻ kiên quyết. “Anh
phải nhớ kỹ, từ nay về sau, luôn có em ở bên cạnh anh.”
Có em, anh sẽ không cô độc nữa.
Dường như anh cũng nghe được lời chưa nói của cô.
Tim đập rối loạn, trong người như có một cơn đau kỳ lạ.
“Đúng vậy.” Anh cố gắng mỉm cười thoải mái. “Thiếu chút nữa anh quên, có người đã nói muôn bám theo anh cả đời mà.”
“Anh sợ sao?” Gương mặt đẹp đẽ của cô hiện lên, đôi mắt trong suốt nhìn anh, đó dường như là ngôi sao sáng mà anh yêu nhất.
Anh cười như không cười, lại muốn giả vờ lạnh nhạt. “Hừm.”
Lại hừm?
“Ahh…anh thực sự khiến em tức chết mà!” Cô muốn phát điên. “Đáng ghét, không cho phép anh hút thuốc nữa!” Cô cầm lấy hộp diêm, cố sức ném thẳng vào thùng rác cho hả giận. “Anh không có nghe nói sao, hút thuốc đối với thân thể sẽ không tốt, từ giờ trở đi em muốn anh cai thuốc.”
“Em không phải là đang nghiêm túc đấy chứ?”
“Anh nghĩ sao?” Cô nheo nheo mắt lại, chống hai tay lên hông, cố tỏ ra dữ dằn.
Anh không thể nén được nụ cười của mình.
…
Anh rất hiếm khi nở một nụ cười như thế.
Sau đó cô mới phát hiện, thực ra anh không thể nào mỉm cười, cũng không biết cười thế nào, tâm trí anh lúc nào cũng khép chặt, không hề mở rộng với ai bao giờ.
Nụ cười đêm đó của anh, là một hình ảnh quý giá mà cô cất dấu rất kỹ trong tâm trí của mình, mỗi khi cô nhớ lại chuyện xưa, đều luôn nhớ đến nụ cười ấy, lưu luyến cả đời.
Vì sao anh lại không cười?
Ân Hải Sắc thở dài một cách yếu ớt, thu hồi suy nghĩ của mình, vừa đưa mắt nhìn, thình lình kinh ngạc vì nhìn thấy cô em họ Ân Điềm Vũ không biết đã ngồi cạnh mình từ lúc nào, chăm chú nhìn cô vẻ hiếu kỳ.
“Làm sao vậy?” Cô cố mỉm cười.
“Em mới là muốn hỏi chị làm sao vậy! Sắc tỷ ?” Ân Điềm Vũ tỉ mỉ quan sát cô. “Rất ít khi thấy chị có tâm sự nhiều như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.”
“Thực sự không có?”
“Đúng vậy”
“Sắc tỷ, chị không tin em sao?”
Cô cả kinh. “Vì sao em lại nói vậy?”
Ân Điềm Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, cầm lấy tay cô một cách thân thiết. “Khi em và Bách Sâm cãi nhau đến mức muốn ly hôn, chỉ có chị ở cạnh em, giúp em tìm được cách giải quyết, tất cả những tâm sự em đều nói cho chị nghe hết thế nhưng đến khi chị có tâm sự lại không hề nói gì với em, chị xem như vậy có công bằng không?”
Thật không công bằng.
Ân Hải Sắc nhìn cô em họ và mỉm cười một cách bất đắc dĩ.
Điềm Vũ là cô em gái cùng cha khác mẹ với Phiền Á, cậu ta thương cô em này còn hơn chính bản thân mình, bởi vì cô cũng rất thân thiết với Phiền Á, thế nên Điềm Vũ chính là cô em gái yêu quý nhất của cả Hải Sắc và Phiền Á.
Từ nhỏ, bọn họ đã có thói quen bảo vệ cô, những việc không tốt của gia đình cũng không để cô biết đến, thế thì bây giờ làm sao lại có thể nói cho cô biết, anh trai cô dự định cùng với ba của bọn họ đấu tranh một lần, mà người chị họ như cô, để giữ vững chức vụ của Phiền Á, cũng như tài chính của công ty, bất đắc dĩ phải thực hiện một cuộc giao dịch với chồng cũ sao?
“…Là bởi vì đàn ông phải không?”
Câu hỏi ngay thẳng làm Ân Hải Sắc bừng tỉnh thoát khỏi những suy nghĩ riêng tư trong tâm trí, cô bối rối và ngạc nhiên nhìn Ân Điềm Vũ.
“Chị nói thật với em đi, Sắc tỷ, có phải là chị đang yêu đúng không?”
Cô bỗng ngừng thở. “Vì sao em lại nghĩ vậy?”
“Cũng đơn giản thôi, bởi vì trong lúc chị ngây người mất hồn, gương mặt hồng hồng, đôi khi lại mỉm cười, đôi khi lại cau mày, vừa nhìn là biết được ngay là người đang yêu rồi!” Ân Điềm Vũ trêu chọc cô.
Vẻ mặt Ân Hải Sắc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mặt cô đỏ hồng, lại còn mỉm cười khúc khích? Có thật không? Vì sao ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện ra được?
“Người đó là ai vậy?” Ân Điềm Vũ tiếp tục truy hỏi.
“Người nào là ai?”
“Còn giả vờ sao? Là người mà chị vừa nghĩ đến đó! Nói em biết đi mà, rốt cuộc anh ta là ai?”
“Không có ai hết, em đoán sai rồi, thực ra vừa rồi chị đơn giản chỉ là suy tư một chút thôi.”
“Em không tin, chị nói c
“Em sẽ không hối hận.”
“Em thật khờ!”
“Là chính anh biến em thành như vậy, ai bảo anh làm cho em yêu anh?” Cô nhăn mặt làm xấu với anh. “Em mặc kệ, Vệ Tương, anh phải phụ trách việc này.”
Dáng vẻ của cô thật đáng yêu, giọng nói thật ngọt ngào, anh bối rối nhìn vào đôi môi hồng của cô, một nỗi rung động bỗng tràn về như một cơn sóng triều.
“Anh sẽ không để em chịu khổ, Hải Sắc.” Anh đưa tay giữ lấy phía sau cổ cô, đôi môi nóng rực nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thanh tú. “Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ thành công, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Tiền không quan trọng.” Cô nói nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn anh với vẻ say mê.
Anh hừ nhẹ.
“Anh lại như vậy nữa rồi!” Cô bỗng nhiên đẩy anh ra, đôi má hồng lên vì tức giận. “Anh rất là đáng ghét, vì sao luôn lầm bầm hừ như thế? Giống như người ta là một đứa ngu ngốc vậy.”
“Em vốn dĩ là rất ngốc.” Anh gõ gõ vào trán của cô. Nếu không ngốc cô sẽ không thích anh.
“Em giận quá đi! Vệ Tương.”
“Hừm”
“Lại hừm?! Anh thật sự lá quá lắm rồi, Vệ Tương, xem em xử anh thế nào!” Cô nắm lấy áo anh, đôi bàn tay trắng như phấn đang giơ giơ lên vẻ uy hiếp anh.
Anh không hề tránh né, chỉ nhàn nhã mà đùa giỡn với cô. “Nhìn em thô lỗ dã man như thế kìa, đây là dáng
vẻ của một vị tiểu thư khuê các sao?”
“Anh không phải đã từng nói anh ghét nhất là những người con gái cố làm ra vẻ mình là một thiên kim tiểu thư sao? Cho nên em sẽ không giả làm thục nữ, em sẽ cho anh mở rộng tầm mắt với bộ mặt thật của mình.”
“Woa! Hóa ra con gái đều giả nai như vậy sao? Anh thực sự là đã được một bài học rồi.”
“Bây giờ anh mới biết ư? Hừm.” Cô trừng mắt, học anh hừ lạnh một cái. “Hiện tại biết rõ cũng không tính như quá trễ.”
Anh nhìn dáng vẻ dễ thương của cô, nhịn không được mà mỉm cười một cái. “Hải Sắc.”
“Thế nào?”
Anh băng lại ngón tay đang bị thương của cô. “Em nói được thì phải làm được nhé.”
“Cái gì?” Cô không hiểu.
Lời hứa cả đời luôn bám theo anh, nói được thì phải làm được.
Anh dùng một cái ôm nồng nhiệt để trả lời cô, nồng nhiết đến mức như muốn đem cô trở thành một phần của anh, sau đó anh lại nở một nụ cười tự giễu mình.
“Cho đến tận hôm nay, anh chưa từng ôm một người phụ nữ nào như vậy.”
“Nói như vậy là anh dùng cách khác để ôm người phụ nữ khác đúng không?” Cô cố ý xuyên tạc lời nói của anh. Đúng là lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ. “Là ai? Lúc nào? Anh có thích cô ấy không?”
“Không có.” Hai chữ rất đơn giản.
“Hả?”
“Chưa từng có người phụ nữ nào khác.” Anh nhẹ nhàng cười. “Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng cái người đã sinh ra anh có ôm qua anh hay không nữa là.”
Cô ngẩn ngơ ngưng mắt nhìn anh, tuy rất hài lòng khi biết được mình là người phụ nữ duy nhất của anh, nhưng khi nghe anh hờ hững nhắc đến mẹ đẻ của mình, cô lại rất đau lòng.
Cô si ngốc xoa xoa vào má anh. “Vệ Tương, anh … có muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình không?”
“Không cần đâu.” Anh bỗng trở nên lạnh lùng. “Nếu như bọn họ đã lựa chọn vứt bỏ anh, vậy cứ xem như đôi bên đều không tồn tại đi.”
“Thế nhưng…”
“Anh sống một mình rất tốt.”
“Nhưng anh không phải một mình.” Cô ôm lấy đôi má anh, nói với anh vẻ kiên quyết. “Anh
phải nhớ kỹ, từ nay về sau, luôn có em ở bên cạnh anh.”
Có em, anh sẽ không cô độc nữa.
Dường như anh cũng nghe được lời chưa nói của cô.
Tim đập rối loạn, trong người như có một cơn đau kỳ lạ.
“Đúng vậy.” Anh cố gắng mỉm cười thoải mái. “Thiếu chút nữa anh quên, có người đã nói muôn bám theo anh cả đời mà.”
“Anh sợ sao?” Gương mặt đẹp đẽ của cô hiện lên, đôi mắt trong suốt nhìn anh, đó dường như là ngôi sao sáng mà anh yêu nhất.
Anh cười như không cười, lại muốn giả vờ lạnh nhạt. “Hừm.”
Lại hừm?
“Ahh…anh thực sự khiến em tức chết mà!” Cô muốn phát điên. “Đáng ghét, không cho phép anh hút thuốc nữa!” Cô cầm lấy hộp diêm, cố sức ném thẳng vào thùng rác cho hả giận. “Anh không có nghe nói sao, hút thuốc đối với thân thể sẽ không tốt, từ giờ trở đi em muốn anh cai thuốc.”
“Em không phải là đang nghiêm túc đấy chứ?”
“Anh nghĩ sao?” Cô nheo nheo mắt lại, chống hai tay lên hông, cố tỏ ra dữ dằn.
Anh không thể nén được nụ cười của mình.
…
Anh rất hiếm khi nở một nụ cười như thế.
Sau đó cô mới phát hiện, thực ra anh không thể nào mỉm cười, cũng không biết cười thế nào, tâm trí anh lúc nào cũng khép chặt, không hề mở rộng với ai bao giờ.
Nụ cười đêm đó của anh, là một hình ảnh quý giá mà cô cất dấu rất kỹ trong tâm trí của mình, mỗi khi cô nhớ lại chuyện xưa, đều luôn nhớ đến nụ cười ấy, lưu luyến cả đời.
Vì sao anh lại không cười?
Ân Hải Sắc thở dài một cách yếu ớt, thu hồi suy nghĩ của mình, vừa đưa mắt nhìn, thình lình kinh ngạc vì nhìn thấy cô em họ Ân Điềm Vũ không biết đã ngồi cạnh mình từ lúc nào, chăm chú nhìn cô vẻ hiếu kỳ.
“Làm sao vậy?” Cô cố mỉm cười.
“Em mới là muốn hỏi chị làm sao vậy! Sắc tỷ ?” Ân Điềm Vũ tỉ mỉ quan sát cô. “Rất ít khi thấy chị có tâm sự nhiều như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.”
“Thực sự không có?”
“Đúng vậy”
“Sắc tỷ, chị không tin em sao?”
Cô cả kinh. “Vì sao em lại nói vậy?”
Ân Điềm Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, cầm lấy tay cô một cách thân thiết. “Khi em và Bách Sâm cãi nhau đến mức muốn ly hôn, chỉ có chị ở cạnh em, giúp em tìm được cách giải quyết, tất cả những tâm sự em đều nói cho chị nghe hết thế nhưng đến khi chị có tâm sự lại không hề nói gì với em, chị xem như vậy có công bằng không?”
Thật không công bằng.
Ân Hải Sắc nhìn cô em họ và mỉm cười một cách bất đắc dĩ.
Điềm Vũ là cô em gái cùng cha khác mẹ với Phiền Á, cậu ta thương cô em này còn hơn chính bản thân mình, bởi vì cô cũng rất thân thiết với Phiền Á, thế nên Điềm Vũ chính là cô em gái yêu quý nhất của cả Hải Sắc và Phiền Á.
Từ nhỏ, bọn họ đã có thói quen bảo vệ cô, những việc không tốt của gia đình cũng không để cô biết đến, thế thì bây giờ làm sao lại có thể nói cho cô biết, anh trai cô dự định cùng với ba của bọn họ đấu tranh một lần, mà người chị họ như cô, để giữ vững chức vụ của Phiền Á, cũng như tài chính của công ty, bất đắc dĩ phải thực hiện một cuộc giao dịch với chồng cũ sao?
“…Là bởi vì đàn ông phải không?”
Câu hỏi ngay thẳng làm Ân Hải Sắc bừng tỉnh thoát khỏi những suy nghĩ riêng tư trong tâm trí, cô bối rối và ngạc nhiên nhìn Ân Điềm Vũ.
“Chị nói thật với em đi, Sắc tỷ, có phải là chị đang yêu đúng không?”
Cô bỗng ngừng thở. “Vì sao em lại nghĩ vậy?”
“Cũng đơn giản thôi, bởi vì trong lúc chị ngây người mất hồn, gương mặt hồng hồng, đôi khi lại mỉm cười, đôi khi lại cau mày, vừa nhìn là biết được ngay là người đang yêu rồi!” Ân Điềm Vũ trêu chọc cô.
Vẻ mặt Ân Hải Sắc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mặt cô đỏ hồng, lại còn mỉm cười khúc khích? Có thật không? Vì sao ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện ra được?
“Người đó là ai vậy?” Ân Điềm Vũ tiếp tục truy hỏi.
“Người nào là ai?”
“Còn giả vờ sao? Là người mà chị vừa nghĩ đến đó! Nói em biết đi mà, rốt cuộc anh ta là ai?”
“Không có ai hết, em đoán sai rồi, thực ra vừa rồi chị đơn giản chỉ là suy tư một chút thôi.”
“Em không tin, chị nói c