Đúng 8h mình đến chỗ hẹn. Một cánh tay giờ lên vẫy mình. Cũng không phải gương mặt quá xa lạ gì…đó là anh Long. Mình không hề nghĩ là anh biết mình thậm chí còn chủ động hẹn gặp nữa. L trông lịch lãm trong bộ vest sang trọng. Phải công nhận một điều là anh ta đẹp trai…phong cách của người có tiền…Trong số ít những người theo đuổi nàng mà mình biết thì có vẻ L được hơn cả.
- Chào em! Em uống gì? – Anh Long tỏ vẻ rất thân thiện
- Thôi có gì nói luôn đi anh. Chút em phải đi học rồi. – Mình không phải đi học nhưng muốn ảnh vào luôn vấn đề chính. Rào trước đón sau mệt lắm.
- Tuổi trẻ nóng vội quá. Em không thắc mắc anh là ai sao?
- T có nói qua về anh cho em rồi
- Vậy à? Thú vị đấy! T cũng có kể cho anh nghe về em – L cười đầy thích thú.
- Bỏ qua đi. Em chỉ muốn biết mục đích của cuộc hẹn này
- Ok anh sẽ nói ngắn gọn. Chắc em cũng biết anh thích T. Gia đình T cũng rất quý anh. Lúc T quen em, anh có biết. Nhưng anh tin đó chỉ là say nắng thôi. Một người phụ nữ thông minh sẽ biết điều gì tốt cho mình…Nh…
- Stop! Ý anh là T yêu anh? – Mình cắt lời. Nếu việc này là thật thì chính mình cũng phải suy nghĩ lại về nàng.
- Tất nhiên là T thích anh. Bọn anh quen nhau 2 năm rồi. Anh dự định đầu năm sau cưới. – L vẫn cười đầy tự tin.
- Trả lời sai rồi. Em hỏi T có yêu anh không? Chính xác hơn là T đã bao giờ nói yêu anh chưa?
- Ùm…Chưa…à có những việc không cần phải nói ra mới hiểu. – L bối rối trước câu hỏi của mình, Nụ cười tự tin đã biến mất.
- Vậy anh hẹn gặp em với tư cách gì? Người yêu hay bạn của T? – Vậy là rõ. L cũng là một trong số những vệ tinh của nàng. Có thể nàng chịu sức ép gia đình nên mới qua lại với L…Nhưng điều quan trọng nhất nàng chưa bao giờ nói yêu L. Vậy là đủ.
- Cái đó không quan trọng. Em có biết là cả tuần nay T buồn và khóc nhiều lắm không? Anh không rõ 2 người đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu em yêu T thì hãy buông tha cho cô ấy đi. Em không nghĩ giữa 2 người có quá nhiều khoảng cách và chẳng thể nào đến được với nhau sao?
- Haiz! Anh hẹn em ra chỉ để nói những điều đó thôi sao? – Từ khi xác định tình cảm với nàng mình đã suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này rồi. Nếu nghĩ đó là rào cản thì mình đã chẳng tiến tới. Mình không muốn nhắc lại vấn đề này nữa.
- Anh đang thắc mắc T nhìn thấy điều gì ở em? Để 2 người đến với nhau chẳng phải hoa nhài cắm bãi shit trâu sau?
Quá bức xúc, không giữ được bình tĩnh trước câu nói của L mình cầm ly cafe hất thằng vào mặt hắn. Vậy mà hắn vẫn cười…Nhân viên trong quán chạy lại nhưng L xua tay tỏ ý không cần can thiệp. Tiếp đó hắn rút ví ra một xấp dolla đập xuống bàn…
- 10 triệu. Số tiền này đủ để em rời xa T chưa? – L nhìn mình bằng ánh mắt của một kẻ bề trên
- Anh là loại người chuyên giải quyết mọi việc bằng tiền sao? – Chẳng hiểu sao nàng lại quan hệ với loại người như thế.
- Chê ít à? 20 triệu nhé…hay bao nhiêu? Cứ nói ra con số em thích. Đó là số tiền lớn đối với một sinh viên. Cơ hội không đến lần 2 đâu. – Có vẻ L vẫn coi tiền là chìa khóa vạn năng
- Giờ thì em đã biết tại sao T không chọn anh.
Mình đứng dậy bỏ về. Không cùng chí hướng thì có nói tiếp cũng chẳng giải quyết được gì. Cuộc hẹn này chỉ làm mình cảm thấy khinh L và càng cho mình động lực để giúp nàng tránh xa hắn. Cả xã hội chạy theo đồng tiền đã tạo nên những con người như thế đấy. Tiền ư? 20 triệu? Chưa bao giờ mình có trong tay từng đó tiền nhưng để bắt mình rời xa nàng thì cả gia sản của hắn cũng chưa đủ đâu
- 1 tuần!!! – L lớn tiếng ngay khi mình vừa quay đi
- Sao? – Mình dừng lại nhìn L một cách khó hiểu.
- Anh cho em 1 tuần để làm lành với T. Nếu không hãy tự động tránh xa cô ấy – L đáp, thậm chí hắn còn chẳng thèm nhìn mình
- Tại sao em phải nghe anh?
- Vì anh có hàng nghìn cách để em biến mất khỏi cái đất Hà Nội này. – L đặt tờ 100k xuống rồi bước vào nhà vệ sinh bỏ mặc mình trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Ấn tượng trong mình, ban đầu, L xuất hiện với hình ảnh một doanh nhân trẻ thành đạt. Tiếp đó là một con người coi tiền là tất cả. Nhưng dù vậy mình cũng chưa bao giờ nghĩ L lại là một người thủ đoạn, giang hồ đến thế. Mình nên làm thế nào đây? Tiếp tục hay buông xuôi? Haizzz sao lại có những suy nghĩ này chứ. Hóa ra mình đang sợ hắn…Sợ những đồng tiền dơ bẩn của hắn sao?…
Về nhà mà mình vẫn suy nghĩ mãi câu nói của L. Hắn có tiền, có thế lực, lời nói của hắn không chỉ là đe dọa, nói cho vui thôi…Có 1 cách giải quyết đơn giản nhất. Nếu trong 1 tuần mà mình làm lành với nàng thì mọi chuyện xem như chưa có cuộc hẹn này. Đó là với điều kiện L giữ lời. Hôm đó là thứ 7 ngày 21. Tính cho đến thời điểm mình viết chap này thì còn đúng 5 ngày nữa…5 ngày để làm lành với MC.
Đang suy nghĩ vẩn vơ bước vào ngõ thì một con Sh bóng loáng phanh kít trước mặt mình. Trên xe là một thằng mà mình nhìn chỉ muốn quất cho mấy phát – thằng HKT.
- Hey K. Lâu không gặp khỏe chứ – Nó vỗ vai mình như thể thân thiết lắm.
- Vẫn thở đều. – Mình gạt tay nó ra. Hôm nay là ngày gì không biết. Hết L rồi lại HKT săn đón mình. Cứ như Vip ấy. Chẳng hiểu sao nó biết được địa chỉ của mình nữa.
- Nghe nói bạn là ex của Tiny? – Vừa nói nó vừa châm điếu thuốc đưa lên miệng. Ngay từ hành động nhỏ nhất đã thấy nó thiếu văn hóa rồi. Chặn đầu xe rồi hút thuốc trong khi nói chuyện, thiếu tôn trọng người khác. Thậm chí nó còn dựng xe ngay trước ngõ đứng nói chuyện mà chẳng thèm mời ra quán nước. May mà lúc đấy không có ai qua lại chứ không thế nào cũng bị chửi.
- Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa. – Mình đáp, cố không tạo thêm rắc rối nữa. Chuyện với nàng và L đã đủ khiến mình đau đầu rồi.
- Vậy tao cũng cảnh cáo mày đừng đến gần Tiny. – Lộ bản chất rồi nhé HKT. Nó chỉ vào mặt mình cố tỏ ra hổ báo.
- Haiz! Gì nữa đây? Tao chẳng thừa hơi làm mấy trò mèo đấy. – Dù sao nó cũng chỉ là một món đồ chơi của Tiny. Sớm muộn gì cũng bị đá đi thôi.
- Vậy mày cứ đong đưa nhắn tin qua lại với Tiny làm gì? Tao đọc hết rồi đấy. Nói cho mày biết chả có chỗ nào trên người Tiny mà tao chưa động vào, vậy nên liệu liệu mà lướt đi. – Nghe xong câu này mà mình cười chảy nước mắt. Chắc nó chỉ biết mình và Tiny từng quen nhau chứ không biết mình là người đầu tiên make love với Tiny. Mà dù nó đã làm gì với Tiny đi chăng nữa thì lấy chuyện đó để trói chân Tiny là một suy nghĩ quá dại dột. Thằng não phẳng này đúng là hết thuốc chữa.
- Rồi sao? Mày chạm được vào Tiny và giờ mày đang đứng trước mặt tao, cầu xin tao buông tha cho người yêu mày? Có mâu thuẫn quá không? – Mình định nói cho nó hiểu mình có MC rồi thì cần gì Tiny của nó. Nhưng nghĩ lại thằng này cũng chẳng tốt đẹp gì nhỡ sau này xích mích nó tìm nàng trả thù thì khổ.
- Đm! Mày muốn chơi à? – Nó thấp hơn mình nên nhìn điệu bộ rướn người lên thách thức thậ