chỉ vào thông báo rồi đi ngay để thầy vào dạy).
-Thiên, Ely đứng lên cho tôi – Thầy tức giận cực độ rồi 0_o (tại sao thầy không gọi nó, đơn giản vì nó nhất trường về thành tích nên thầy cũng phải khoan hồng cho nó chứ. Học giỏi nó sướng thế đấy bà con ạ =.=)
—-Giờ ra chơi—-
-Honey đi ăn trưa không? – Thiên hỏi nó.
-Không – Nó đáp một câu làm mặt cậu tiu nghỉu, lủi thủi bước ra ngoài cùng đi với Khánh, Duy, Tường. Nhìn lúc này cậu đáng yêu phết. Nó cười thầm bỗng một người vỗ vai nó…
-Thái Di, nói chuyện với tôi một tí nhé.
Giật mình quay lại, đó là Quang
-Được thôi, anh đi theo tôi. – Nó hất Quang ra, bước đi khuôn mặt có chút cao ngạo.
“Em vẫn giống như ngày nào. Em đã quên được rồi sao?” – Anh cười thầm, lại nụ cười nửa miệng. Ely có phần hơi lo lắng. Cô chạy đi tìm cậu.
Đồi cỏ bên sau trường, hiện rõ mồn một hai cái bóng đen đang trải dài. Bởi vì nơi đó có một nam – một nữ đang nói chuyện. Giữa họ có cái gì đó quen thuộc nhưng cũng xa vời….
-Anh có chuyện gì nói đi? – Nó lạnh lùng.
-Em vẫn không khác trước, luôn đi vào chủ đề – Anh cười nhạt.
-Không cần vòng vo, nói đi.
-Hì, em không quên cái này nhỉ? – Anh lấy trong túi mình ra một chiếc khăn tay của nam.
Nó nhận lấy chiếc khăn tay đó, cơ thể nó như có một luồng điện xẹt qua. Chân nó bủn rủn, ngã khuỵu xuống. Nó như đã nhớ lại được điều gì rất khủng khiếp, nước mắt nó lăn dài…
-Xem ra em vẫn chưa quên nhỉ? Tôi chỉ mới không đi học một năm mà đã xảy ra quá nhiều chuyện. – Anh nhìn nó đang ngồi dưới thảm cỏ.
-Tôi làm sao có thể quên được…tôi làm sao có thể quên…- Nước mắt giàn dụa nhưng nó vẫn cố gắng nói thành lời…
Bỗng…
-Tiểu thư…
-Di…
căn tin—-
-Thiên. Dương Hoài Thiên.
-Bạn gì ơi, tên đó đang ở đây!!!!
-cảm ơn – Ely đang tìm kím tên khìn đó, cuối cùng cũng tìm thấy. Cậu đang ngồi tiu nghỉu xúc từng miếng cơm. Nhỏ tiến tới chỗ cậu, lôi cậu đi xềnh xệc trước bao nhiêu là ánh mắt.
Lát sau…
-Dương Hoài Thiên….
-Có chuyện gì, sao you lại lôi tôi thế hả? – Cậu nhìn Ely đầy hận thù vì dám lôi cậu như thế…
-Tôi muốn nói một bí mật về tôi và Thái Di với cậu – Ely bỗng trở nên nghiêm túc.
-Tại sao?
-Vì cậu đã làm cho Thái Di cười – Ely cúi đầu, mắt đỏ hoe.
-Là sao…
-Hãy nghe đây. Tôi và Di rốt cuộc không phải chị em họ gì hết. Thái Di là chủ nhân của tôi, là cháu gái, là đại tiểu thư và là người thừa kế Williams. Từ nhỏ mẹ của tiểu thư là phu nhân đã qua đời vì bệnh nặng. Cha của tiểu thư vì quá yêu phu nhân nên đã vùi đầu vào công việc và gửi tiểu thư cho ông nội là Lâm lão gia chăm sóc…
Ely vừa kể đến đó thì cậu ngồi bệch xuống vì không ngờ nó – lạnh lùng như thế, mạnh mẽ như thế mà lại phải hứng chịu hoàn cảnh như vậy.
-Cậu khoan hả xúc động. Năm tiểu thư 10 tuổi, đã qua Anh quốc sinh sống cùng ông. Lúc đó tôi đã gặp tiểu thư, tiểu thư luôn vui vẻ, luôn luôn cười nên tôi rất thích tiểu thư và quyết định sẽ là người bảo vệ cô ấy. Câu chuyện chỉ thật sự bắt đầu vào 2 năm trước…
—–2năm trước, Anh quốc——
-Tiểu thư, cô không nên chạy như thế, cô sẽ mệt lắm…
-Ta không sao, Ely nhìn này, dễ thương không? – Nó cười nhẹ trong ánh nắng. Ely đang đuổi theo nó, để yêu cầu vị chủ nhân của mình dừng việc chạy nhảy lại. Nhưng…-Á….
Nó đã vấp ngã nhưng nó không thấy đau. Nó ngẫng đầu nhìn…
-Á…Xin…xin lỗi. – Nó ấp a ấp úng vì nó đang “ngồi” trên một nam sinh.
-Không có gì, bạn đứng dậy đi – Tên con trai đó nhìn nó, mỉm cười. Bất giác nó thấy tim mình đập hơi nhanh.
-Xin…xin lỗi.
-Không sao mà…
Nó đứng dậy, đưa tay đỡ người con trai đó.
-Anh thật sự không đau chứ. – Nó lo lắng.
-Không sao ^^. – Người con trai đó nhìn nó mỉm cười. – Tôi cứ ngỡ là có một đóa hoa đang bay vào mình ấy.
-…-Nó đỏ mặt, không nói được gì.
-Tôi là Lê Kiến Hoàn, năm 2 cấp 3. Còn ấy…? – Tên nam sinh cười hiền.
-Tôi là Lâm Thái Di, năm cuối cấp 2. – Nó nhìn tên con trai…
-Vậy là cô bé nhỏ hơn tôi rồi nhá!
-Uhm ^^.
-Tiểu thư…-Ely giờ này mới đuổi kịp, gọi nó. Nó quay lại. – Ta đang ở đây. – Khi nó quay sang Kiến Hoàn thì anh chàng đang khoanh tay nhìn trời.
-Tiểu thư…hộc hộc…-Ely đuổi kịp nó, thở hồng hộc.
-Cô bạn không sau chứ? – Hoàn nhìn Ely, đặt câu hỏi.
-Anh là? – Ely nhìn Hoàn.
-Anh ấy đã giúp ta không bị đau, anh ấy là Lê Kiến Hoàn. Cái tên này, chắc cùng quê với chúng ta. – Di nhìn nó giảng giải.
-Vâng. – Ely cúi đầu với nó. Đoạn nhỏ quay sang Kiến Hoàn – Chào anh, tôi là Nguyễn Ngọc Nhàn, gọi là Ely được rồi. Là nữ hộ vệ của tiểu thư Thái Di.
Hoàn hơi bất ngờ nhưng lấy lại được bình tĩnh anh dịu dàng nhìn nó và nhỏ. “Hoàn ơi!!!” Nhưng khi nghe tiếng bạn gọi, anh ấy lại chạy đi ngay, không quên quay lại nhìn nhỏ. “Sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau. ^^”
—-Hiện tại—-
-Sau đó – Cậu đã chú ý thật sự, khuôn mặt rất nghiêm túc. Lần đầu cậu nghiêm túc như thế vì một người con gái. Ely không bất ngờ trước cậu. Nhỏ lấy bình tĩnh kể tiếp…
-Sau đó, tiểu thư và Kiến Hoàn trở thành bạn thân. Anh Kiến Hoàn rất dịu dàng, tiểu thư rất yêu anh. Sau cùng họ yêu nhau và sống rất hạnh phúc bên nhau. Nhưng…
—-Quá khứ—-
-Các người thả ta ra? – Nó hét lên.
-Lâm tiểu thư, xin cô hãy gắng chịu đựng. Một khi Lâm lão gia hoàn thành điều kiện của chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức thả cô ngay – Một tên có giọng nói nham nhở lên tiếng sau tiếng hét của nó.
-Câm đi, gia tộc họ Lâm nhà ta không dễ dàng làm theo lệnh của các ngươi đâu.
-Ơ hay, cô tiểu thư này gan lì nhỉ, cô đang ở trong tầm kiểm soát của bọn ta, không nên nói nhiều. Dù cô có đẹp đi chăng nữa, ta cũng không tha đâu. – Một tên có vẻ là cầm đầu lên tiếng…
Kết luận: nó đang bị bắt cóc. Ông và cha của nó rất lo lắng cho nó. Cha nó tuy ở Đức nhưng khi nghe được tin nó bị bắt cóc, lập tức bay qua Anh ngay. Cả nhà họ Lâm đang rất sốt ruột, tất nhiên có cả Ely và Hoàn.
-Tôi không biết các anh làm cách gì, nhưng các anh phải làm sao tìm được con gái tôi về ngay cho tôi – Cha nó, hét lên trong điện thoại, hình như ông đang nói chuyện với cảnh sát.
…Cả nhà đang thực sự rối loạn. Hoàn thì đang dần mất bình tĩnh, khả năng dịu dàng trong con người anh đang dần thay đổi bằng sự tức giận.
Reng…reng…reng…
-Alô – Cha nó nhận điện thoại.
“thưa ông Lâm, chúng tôi đã phát hiện chỗ bọn bắt cóc, nhờ sự giúp đỡ của một người dân”- Đầu dây bên kia lên tiếng.
-Tốt, các ông cho người bám sát và giải thoát con gái tôi về đây. Không cần bắt sống bọn chúng, chỉ cần con gái tôi còn nguyên vẹn trở về là được.
“Vâng”
….
-Thưa bác, đã tìm được bọn chúng…-Hoàn cầm lấy tay của cha nó, anh chờ đợi một cái gật đầu.
-Uhm, đã tìm được. – Cha nó gật đầu. Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.
-Ở đâu ạ? – Anh hỏi.
-Ở đường x, số x,…- Cha nó nói (xin lỗi, tg mù đường ở nước Anh).
Hoàn không nói gì, chạy như bay ra khỏi cửa. Trong lòng anh chỉ nhen nhóm một hy vọng duy nhất là được gặp lại nó. Mấy ngày qua, thiếu vắng nó quá đáng sợ đối với anh.
Đến nơi…Anh thoáng giật mình vì ở
-Thiên, Ely đứng lên cho tôi – Thầy tức giận cực độ rồi 0_o (tại sao thầy không gọi nó, đơn giản vì nó nhất trường về thành tích nên thầy cũng phải khoan hồng cho nó chứ. Học giỏi nó sướng thế đấy bà con ạ =.=)
—-Giờ ra chơi—-
-Honey đi ăn trưa không? – Thiên hỏi nó.
-Không – Nó đáp một câu làm mặt cậu tiu nghỉu, lủi thủi bước ra ngoài cùng đi với Khánh, Duy, Tường. Nhìn lúc này cậu đáng yêu phết. Nó cười thầm bỗng một người vỗ vai nó…
-Thái Di, nói chuyện với tôi một tí nhé.
Giật mình quay lại, đó là Quang
-Được thôi, anh đi theo tôi. – Nó hất Quang ra, bước đi khuôn mặt có chút cao ngạo.
“Em vẫn giống như ngày nào. Em đã quên được rồi sao?” – Anh cười thầm, lại nụ cười nửa miệng. Ely có phần hơi lo lắng. Cô chạy đi tìm cậu.
Đồi cỏ bên sau trường, hiện rõ mồn một hai cái bóng đen đang trải dài. Bởi vì nơi đó có một nam – một nữ đang nói chuyện. Giữa họ có cái gì đó quen thuộc nhưng cũng xa vời….
-Anh có chuyện gì nói đi? – Nó lạnh lùng.
-Em vẫn không khác trước, luôn đi vào chủ đề – Anh cười nhạt.
-Không cần vòng vo, nói đi.
-Hì, em không quên cái này nhỉ? – Anh lấy trong túi mình ra một chiếc khăn tay của nam.
Nó nhận lấy chiếc khăn tay đó, cơ thể nó như có một luồng điện xẹt qua. Chân nó bủn rủn, ngã khuỵu xuống. Nó như đã nhớ lại được điều gì rất khủng khiếp, nước mắt nó lăn dài…
-Xem ra em vẫn chưa quên nhỉ? Tôi chỉ mới không đi học một năm mà đã xảy ra quá nhiều chuyện. – Anh nhìn nó đang ngồi dưới thảm cỏ.
-Tôi làm sao có thể quên được…tôi làm sao có thể quên…- Nước mắt giàn dụa nhưng nó vẫn cố gắng nói thành lời…
Bỗng…
-Tiểu thư…
-Di…
căn tin—-
-Thiên. Dương Hoài Thiên.
-Bạn gì ơi, tên đó đang ở đây!!!!
-cảm ơn – Ely đang tìm kím tên khìn đó, cuối cùng cũng tìm thấy. Cậu đang ngồi tiu nghỉu xúc từng miếng cơm. Nhỏ tiến tới chỗ cậu, lôi cậu đi xềnh xệc trước bao nhiêu là ánh mắt.
Lát sau…
-Dương Hoài Thiên….
-Có chuyện gì, sao you lại lôi tôi thế hả? – Cậu nhìn Ely đầy hận thù vì dám lôi cậu như thế…
-Tôi muốn nói một bí mật về tôi và Thái Di với cậu – Ely bỗng trở nên nghiêm túc.
-Tại sao?
-Vì cậu đã làm cho Thái Di cười – Ely cúi đầu, mắt đỏ hoe.
-Là sao…
-Hãy nghe đây. Tôi và Di rốt cuộc không phải chị em họ gì hết. Thái Di là chủ nhân của tôi, là cháu gái, là đại tiểu thư và là người thừa kế Williams. Từ nhỏ mẹ của tiểu thư là phu nhân đã qua đời vì bệnh nặng. Cha của tiểu thư vì quá yêu phu nhân nên đã vùi đầu vào công việc và gửi tiểu thư cho ông nội là Lâm lão gia chăm sóc…
Ely vừa kể đến đó thì cậu ngồi bệch xuống vì không ngờ nó – lạnh lùng như thế, mạnh mẽ như thế mà lại phải hứng chịu hoàn cảnh như vậy.
-Cậu khoan hả xúc động. Năm tiểu thư 10 tuổi, đã qua Anh quốc sinh sống cùng ông. Lúc đó tôi đã gặp tiểu thư, tiểu thư luôn vui vẻ, luôn luôn cười nên tôi rất thích tiểu thư và quyết định sẽ là người bảo vệ cô ấy. Câu chuyện chỉ thật sự bắt đầu vào 2 năm trước…
—–2năm trước, Anh quốc——
-Tiểu thư, cô không nên chạy như thế, cô sẽ mệt lắm…
-Ta không sao, Ely nhìn này, dễ thương không? – Nó cười nhẹ trong ánh nắng. Ely đang đuổi theo nó, để yêu cầu vị chủ nhân của mình dừng việc chạy nhảy lại. Nhưng…-Á….
Nó đã vấp ngã nhưng nó không thấy đau. Nó ngẫng đầu nhìn…
-Á…Xin…xin lỗi. – Nó ấp a ấp úng vì nó đang “ngồi” trên một nam sinh.
-Không có gì, bạn đứng dậy đi – Tên con trai đó nhìn nó, mỉm cười. Bất giác nó thấy tim mình đập hơi nhanh.
-Xin…xin lỗi.
-Không sao mà…
Nó đứng dậy, đưa tay đỡ người con trai đó.
-Anh thật sự không đau chứ. – Nó lo lắng.
-Không sao ^^. – Người con trai đó nhìn nó mỉm cười. – Tôi cứ ngỡ là có một đóa hoa đang bay vào mình ấy.
-…-Nó đỏ mặt, không nói được gì.
-Tôi là Lê Kiến Hoàn, năm 2 cấp 3. Còn ấy…? – Tên nam sinh cười hiền.
-Tôi là Lâm Thái Di, năm cuối cấp 2. – Nó nhìn tên con trai…
-Vậy là cô bé nhỏ hơn tôi rồi nhá!
-Uhm ^^.
-Tiểu thư…-Ely giờ này mới đuổi kịp, gọi nó. Nó quay lại. – Ta đang ở đây. – Khi nó quay sang Kiến Hoàn thì anh chàng đang khoanh tay nhìn trời.
-Tiểu thư…hộc hộc…-Ely đuổi kịp nó, thở hồng hộc.
-Cô bạn không sau chứ? – Hoàn nhìn Ely, đặt câu hỏi.
-Anh là? – Ely nhìn Hoàn.
-Anh ấy đã giúp ta không bị đau, anh ấy là Lê Kiến Hoàn. Cái tên này, chắc cùng quê với chúng ta. – Di nhìn nó giảng giải.
-Vâng. – Ely cúi đầu với nó. Đoạn nhỏ quay sang Kiến Hoàn – Chào anh, tôi là Nguyễn Ngọc Nhàn, gọi là Ely được rồi. Là nữ hộ vệ của tiểu thư Thái Di.
Hoàn hơi bất ngờ nhưng lấy lại được bình tĩnh anh dịu dàng nhìn nó và nhỏ. “Hoàn ơi!!!” Nhưng khi nghe tiếng bạn gọi, anh ấy lại chạy đi ngay, không quên quay lại nhìn nhỏ. “Sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau. ^^”
—-Hiện tại—-
-Sau đó – Cậu đã chú ý thật sự, khuôn mặt rất nghiêm túc. Lần đầu cậu nghiêm túc như thế vì một người con gái. Ely không bất ngờ trước cậu. Nhỏ lấy bình tĩnh kể tiếp…
-Sau đó, tiểu thư và Kiến Hoàn trở thành bạn thân. Anh Kiến Hoàn rất dịu dàng, tiểu thư rất yêu anh. Sau cùng họ yêu nhau và sống rất hạnh phúc bên nhau. Nhưng…
—-Quá khứ—-
-Các người thả ta ra? – Nó hét lên.
-Lâm tiểu thư, xin cô hãy gắng chịu đựng. Một khi Lâm lão gia hoàn thành điều kiện của chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức thả cô ngay – Một tên có giọng nói nham nhở lên tiếng sau tiếng hét của nó.
-Câm đi, gia tộc họ Lâm nhà ta không dễ dàng làm theo lệnh của các ngươi đâu.
-Ơ hay, cô tiểu thư này gan lì nhỉ, cô đang ở trong tầm kiểm soát của bọn ta, không nên nói nhiều. Dù cô có đẹp đi chăng nữa, ta cũng không tha đâu. – Một tên có vẻ là cầm đầu lên tiếng…
Kết luận: nó đang bị bắt cóc. Ông và cha của nó rất lo lắng cho nó. Cha nó tuy ở Đức nhưng khi nghe được tin nó bị bắt cóc, lập tức bay qua Anh ngay. Cả nhà họ Lâm đang rất sốt ruột, tất nhiên có cả Ely và Hoàn.
-Tôi không biết các anh làm cách gì, nhưng các anh phải làm sao tìm được con gái tôi về ngay cho tôi – Cha nó, hét lên trong điện thoại, hình như ông đang nói chuyện với cảnh sát.
…Cả nhà đang thực sự rối loạn. Hoàn thì đang dần mất bình tĩnh, khả năng dịu dàng trong con người anh đang dần thay đổi bằng sự tức giận.
Reng…reng…reng…
-Alô – Cha nó nhận điện thoại.
“thưa ông Lâm, chúng tôi đã phát hiện chỗ bọn bắt cóc, nhờ sự giúp đỡ của một người dân”- Đầu dây bên kia lên tiếng.
-Tốt, các ông cho người bám sát và giải thoát con gái tôi về đây. Không cần bắt sống bọn chúng, chỉ cần con gái tôi còn nguyên vẹn trở về là được.
“Vâng”
….
-Thưa bác, đã tìm được bọn chúng…-Hoàn cầm lấy tay của cha nó, anh chờ đợi một cái gật đầu.
-Uhm, đã tìm được. – Cha nó gật đầu. Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.
-Ở đâu ạ? – Anh hỏi.
-Ở đường x, số x,…- Cha nó nói (xin lỗi, tg mù đường ở nước Anh).
Hoàn không nói gì, chạy như bay ra khỏi cửa. Trong lòng anh chỉ nhen nhóm một hy vọng duy nhất là được gặp lại nó. Mấy ngày qua, thiếu vắng nó quá đáng sợ đối với anh.
Đến nơi…Anh thoáng giật mình vì ở