rường xỉu lần nữa thì mình đau tim lắm
– Nhưng mà…
– Ko nhừng gì nha, hưquá toàn cãi thôi, người lớn nói phải nghe lời, bồ ko nghỉ thêm ngày nữa mìnhméc bố của bồ đó- Dung dọa và lời nói có hiệu nghiệm tức thì
– Đc rùi đc rùi, pó taybồ lun đó
…………………………………………��…….
Ở nhà Dung 2 ngày Trúcthấy nhà Dung đông người nhưng chẳng phải người nhà mà toàn là người giúp việc,thảo nào Dung lúc nào cũng buồn. Căn nhà rộng thế này sao lạnh lẽo thế
– Cháu tên Trúc phải ko-giọng bác Lê
– Dạ, vâng, cháu tên làTrúc ạ
– Đây là lần đầu tiênbác thấy Dung đưa bạn về nhà đấy, nó có vẻ vui lắm, cảm ơn cháu nhé.
– Cháu phải cảm ơn bácvà Dung mới đúng, trong mấy ngày qua cháu ốm bác và Dung đã lo lắng cho cháurất nhiều
– Chuyện đấy là chuyệnbình thường mà, cháu ko biết đó chứ, Dung từ nhỏ đã ít bạn bè rồi, trong nhàlại toàn người làm thôi, hồi trước con trai bác ở nhà thì còn có người nóichuyện với nó, từ hồi nó đi bác thấy Dung trầm tính hẳn, chẳng giao du tiếp xúcvới ai. Bây giờ thấy nó vui vẻ thế này bác cũng thấy mình như trẻ ra đấy – bácLê cười hiền từ
– Cháu có làm được gìđâu bác, bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc cho Dung mà (cứ làm như mình là ngườilớn lắm í)
– Ah, thế cháu ở ngoàinày 1 mình à
– Vâng, bố cháu bận côngtác nên cháu ra ngoài này trước, khi nào bố cháu ổn định công việc sẽ ra ngoàinày luôn
– Thế còn mẹ cháu
– Mẹ cháu… mất rồi bácạ, mất từ hồi cháu lên 5 tuổi – giọng Trúc hơi trùng xuống
– Ôi, bác xl, bác vô ýquá – ông Lê bối rối
– ko có gì mà bác – Trúccười
– Thế bố cháu công tác ởđâu – ông Lê chuyển chủ đề
– Bố cháu là kiến trúcsư, bố cháu công tác trong miền nam đó bác, hiện tại bố cháu đang ởSingapore
– Kiến trúc sư àh, bốcháu tên gì thế, bác cũng có biết vài người trong đó
– Dạ bố cháu là Hoàng Khánh
– Sao cơ? Kiến trúc sưHoàng Khánh, người đc mệnh danh là “đôi tay phù thủy” đó hả?
– Dạ, bác biết bố cháusao – Trúc ngạc nhiên
– Sao lại ko biết chứ,những ngôi biệt thự đẹp nhất ở đây đa số là do bố cháu thiết kế đó, cả ngôi nhànày nữa cũng do bố cháu thiết kế chứ đâu, hóa ra trái đất thật là tròn- ông Lêcười sảng khoái
– 2 bác cháu có chuyệngì mà vui thế?- Dung cười tươi lao tới
– Bồ đi học về rùi hả,hôm nay ở lớp có chuyện gì vui ko, lâu ko đi học nhớ lớp quá!- Trúc cười
– Ko có bồ sao vui đc,mọi người hỏi thăm bồ quá trời lun, mấy con nhỏ mê anh Hoàng thì lại có vẻkhoái trí thật là tức, mà 2 bác cháu có chuyện gì vui thế, kể cháu nghevới
– Dung à, Trúc là congái của chú Hoàng Khánh kiến trúc sư thiết kế ngôi nhà mình đó
– Thật sao? Mình chỉbiết bố của bồ là kiến trúc sư ko ngờ lại là chú Khánh à? Dung ngạc nhiên thốtlên
– Ừ, mình cũng ko ngờđó
– Đúng là trái đất trònmà, ah, bồ lên phòng mình đi, mình có cái này cho bồ đó! Dung hồ hởi
Lúc này Trúc mới để ýDung cầm 1 đống túi lỉnh kỉnh
– Quà cho mình hả? Okliền- Trúc hớn hở
– Chúng cháu đi nhabác
…………………………………………��
Trên phòng Dung, Dunglôi ra nào là ví, nào là váy, nào là nơ, bờm, mĩ phẩm…. Trúc nhìn Dung ngạcnhiên
– Bồ tính bắt mình mặcmấy thứ này hả – Trúc giãy nảy
– ừ, mai bồ đi học rồi,mình phải cho mấy con bé kênh kiệu xấu xí ở trường biết mặt, hôm nay chúng nódám nói xấu bồ, bực lắm. Mà bồ giấu mình nhé, hồi ở trường cũ bồ đi thi họcsinh thanh lịch sao giấu mình – Dung tỏ vẻ giận dỗi
– Ko phải là mình giấubồ, cái đó là bất đắc dĩ thôi mà – Trúc lúng túng
– Bất đắc dĩ làsao?
– Hồi học trường cũ,mình học chuyên toán, cả lớp có mỗi 2 mống con gái, tụi nó bắt mình đi đó chứcó muốn đi đâu
– Nhưng bồ đạt giải nhấtmà
– May mắn thôi, chắc tạido các thầy cô quí với cả tụi con gái trường mình thích lũ con trai lớp mìnhnên mỉnh có thêm phiếu bầu từ phía khán giả he he he
– Bồ xinh thật đó chứ,lại học giỏi nữa giải nhất là đúng rồi, may mắn gì – Dung lè lưỡi trêuTrúc
– Làm sao bằng bồ, mìnhđể ý rồi nhá, suốt ngày thấy thư làm quen, với mấy anh toàn nhìn bồ đắm đuối,mà bồ chẳng ưng ai sao
– Ôi dào, toàn mấy têncà chớn, mình ko thích.
– Thật tội nghiệp chomấy cây si – Trúc giả vờ thở dài
– Trêu mình hả, tộinghiệp thì yêu đi
– Trúc ai thèm để ý hehe he
– Nghe mình nói nè, maibồ đi học rùi, bồ phải thay đổi, mai mặc váy đi học, ko mặc quần nữa, mình sẽcho bọn con gái đáng ghét kia phải lác mắt
– Thôi mình xin bồ, mìnhko quen đâu
– Ko đc, coi như là vìmình đi, đi mà pờ liiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii – Dung chớp chớp mắt kéo dàigiọng
Trúc nhìn Dung đắn đo 1hồi rùi gật
– Chỉ 1 lần thôiđó
– Hoan hô bồ – Dung ômchầm lấy Trúc
– Sáng hôm sau đi học, ôtô chở cả Trúc và Dung đến trường
– Ôi kì quá, bồ cho mìnhthay đồ đc ko – Trúc nài nỉ
– Kì gì, rất xinh đó,bây giờ có đồ đâu mà thay, nhanh ra khỏi xe còn lên lớp
Dung giục Trúc và kéoTrúc ra khỏi xe, vào đến lớp, cả lớp ngạc nhiên khi nhìn thấy Trúc, lũ con traicòn ko nhận ra
– Tụi mày nhìn kìa,trông con bé kia dễ thương quá
– Đâu, uh, xinh quá màyơi, sao tao trông quen thế
Trúc hôm nay mặc đồngphục váy, áo sơ mi thắt nơ, mái tóc xõa dài óng ả, tóc mái cũng ko cặp lên nữa,thêm cái bờm trắng chầm bí nhìn, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú, đánh thêm chútson bóng trông Trúc càng trở nên đáng yêu
– Ôi giời ơi, Trúc hả,giống Chae Gyeong thế – Lũ con trai hét tướng
– Ôi Trúc xinh quá, Trúccủa lòng tôi ơi- 1 tên con trai ôm ngực
Dung lúc này đáng vôcùng đắc ý về thành quả của mình, còn Trúc thì ngượng đỏ mặt, mặc dù trông côlúc này xinh đẹp vô cùng
– Tóc bồ đẹp quá, từ xưađến nay chưa thấy ai tóc mượt mà mềm thế này – Cái Trang cùng lớp nói
Reeeeeeeeeeeeeeeeng,tiếng chuông vào lớp mới khiến lũ quỉ trong lớp ngừng lại, trong giờ học thỉnhthoảng lũ con trai lại quay lại ngắm trộm Trúc. Bây giờ là tiết Hóa. Thầy giáocủa môn này nổi tiếng hắc ám, đề bài ra toàn hóc búa, lắt léo, lên bảng mà kogiải đc thể nào cũng bị dũa 1 trận te tua nên mọi người sợ lắm. Thầy dò sổđiểm
– Hoàng Thanh Trúc, hômtrước e thiếu 1 bài kiểm tra lên bảng đi (lạnh lùng như thạch sung)
Trúc đứng dậy, ông thầygiáo này rất kị với ai xinh xắn, vì ông cho rằng xinh thường ko chịu học. Trúctự tin lên bảng, ông thầy nhìn Trúc như thể chuẩn bị 1 bài la mắng quen thuộc,đối với 1 thần đồng thì bài này ko phải là khó, sau 1 hồi tính tính viết viêt,cuối cùng cũng xong. Thầy giáo đi ra xem, sau 1 hồi ngạc nhiên
– Xuất sắc, bài này egiải theo cách này rất hay, tôi cho e 10 điểm. – Thầy mỉm cười
Cả lớp vỗ tay ràorào
– Bồ giỏi ghê – Dungcười toe
………………….
…………………………………………..
Hôm nay biết Trúc sẽ đihọc, Hoàng hồi hộp lắm, định sáng sẽ đón đầu ở trường nhưng ko hiểu sao xe máylại trục trặc làm đến muộn mất 1 tiết, đành để giờ ra chơi gặp vậy
Giờ ra chơi, ở căn tintrường Trúc và Dung đi vào căn tin, lũ con trai háo sắc nhìn thấy Trúc thì đểuquay ra, Trúc liền nhanh nhanh chọn 1 chỗ cho mình và Dung vì căn tin lúc nàyđã chật cứng người.
– Mình giỏi chen để mìnhmua cho, bồ ngồi đây đợi mình nha – Trúc đề nghị
– Ok mình ăn bánh mì vàsữa tươi nhé
Trúc đi
– Nhưng mà…
– Ko nhừng gì nha, hưquá toàn cãi thôi, người lớn nói phải nghe lời, bồ ko nghỉ thêm ngày nữa mìnhméc bố của bồ đó- Dung dọa và lời nói có hiệu nghiệm tức thì
– Đc rùi đc rùi, pó taybồ lun đó
…………………………………………��…….
Ở nhà Dung 2 ngày Trúcthấy nhà Dung đông người nhưng chẳng phải người nhà mà toàn là người giúp việc,thảo nào Dung lúc nào cũng buồn. Căn nhà rộng thế này sao lạnh lẽo thế
– Cháu tên Trúc phải ko-giọng bác Lê
– Dạ, vâng, cháu tên làTrúc ạ
– Đây là lần đầu tiênbác thấy Dung đưa bạn về nhà đấy, nó có vẻ vui lắm, cảm ơn cháu nhé.
– Cháu phải cảm ơn bácvà Dung mới đúng, trong mấy ngày qua cháu ốm bác và Dung đã lo lắng cho cháurất nhiều
– Chuyện đấy là chuyệnbình thường mà, cháu ko biết đó chứ, Dung từ nhỏ đã ít bạn bè rồi, trong nhàlại toàn người làm thôi, hồi trước con trai bác ở nhà thì còn có người nóichuyện với nó, từ hồi nó đi bác thấy Dung trầm tính hẳn, chẳng giao du tiếp xúcvới ai. Bây giờ thấy nó vui vẻ thế này bác cũng thấy mình như trẻ ra đấy – bácLê cười hiền từ
– Cháu có làm được gìđâu bác, bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc cho Dung mà (cứ làm như mình là ngườilớn lắm í)
– Ah, thế cháu ở ngoàinày 1 mình à
– Vâng, bố cháu bận côngtác nên cháu ra ngoài này trước, khi nào bố cháu ổn định công việc sẽ ra ngoàinày luôn
– Thế còn mẹ cháu
– Mẹ cháu… mất rồi bácạ, mất từ hồi cháu lên 5 tuổi – giọng Trúc hơi trùng xuống
– Ôi, bác xl, bác vô ýquá – ông Lê bối rối
– ko có gì mà bác – Trúccười
– Thế bố cháu công tác ởđâu – ông Lê chuyển chủ đề
– Bố cháu là kiến trúcsư, bố cháu công tác trong miền nam đó bác, hiện tại bố cháu đang ởSingapore
– Kiến trúc sư àh, bốcháu tên gì thế, bác cũng có biết vài người trong đó
– Dạ bố cháu là Hoàng Khánh
– Sao cơ? Kiến trúc sưHoàng Khánh, người đc mệnh danh là “đôi tay phù thủy” đó hả?
– Dạ, bác biết bố cháusao – Trúc ngạc nhiên
– Sao lại ko biết chứ,những ngôi biệt thự đẹp nhất ở đây đa số là do bố cháu thiết kế đó, cả ngôi nhànày nữa cũng do bố cháu thiết kế chứ đâu, hóa ra trái đất thật là tròn- ông Lêcười sảng khoái
– 2 bác cháu có chuyệngì mà vui thế?- Dung cười tươi lao tới
– Bồ đi học về rùi hả,hôm nay ở lớp có chuyện gì vui ko, lâu ko đi học nhớ lớp quá!- Trúc cười
– Ko có bồ sao vui đc,mọi người hỏi thăm bồ quá trời lun, mấy con nhỏ mê anh Hoàng thì lại có vẻkhoái trí thật là tức, mà 2 bác cháu có chuyện gì vui thế, kể cháu nghevới
– Dung à, Trúc là congái của chú Hoàng Khánh kiến trúc sư thiết kế ngôi nhà mình đó
– Thật sao? Mình chỉbiết bố của bồ là kiến trúc sư ko ngờ lại là chú Khánh à? Dung ngạc nhiên thốtlên
– Ừ, mình cũng ko ngờđó
– Đúng là trái đất trònmà, ah, bồ lên phòng mình đi, mình có cái này cho bồ đó! Dung hồ hởi
Lúc này Trúc mới để ýDung cầm 1 đống túi lỉnh kỉnh
– Quà cho mình hả? Okliền- Trúc hớn hở
– Chúng cháu đi nhabác
…………………………………………��
Trên phòng Dung, Dunglôi ra nào là ví, nào là váy, nào là nơ, bờm, mĩ phẩm…. Trúc nhìn Dung ngạcnhiên
– Bồ tính bắt mình mặcmấy thứ này hả – Trúc giãy nảy
– ừ, mai bồ đi học rồi,mình phải cho mấy con bé kênh kiệu xấu xí ở trường biết mặt, hôm nay chúng nódám nói xấu bồ, bực lắm. Mà bồ giấu mình nhé, hồi ở trường cũ bồ đi thi họcsinh thanh lịch sao giấu mình – Dung tỏ vẻ giận dỗi
– Ko phải là mình giấubồ, cái đó là bất đắc dĩ thôi mà – Trúc lúng túng
– Bất đắc dĩ làsao?
– Hồi học trường cũ,mình học chuyên toán, cả lớp có mỗi 2 mống con gái, tụi nó bắt mình đi đó chứcó muốn đi đâu
– Nhưng bồ đạt giải nhấtmà
– May mắn thôi, chắc tạido các thầy cô quí với cả tụi con gái trường mình thích lũ con trai lớp mìnhnên mỉnh có thêm phiếu bầu từ phía khán giả he he he
– Bồ xinh thật đó chứ,lại học giỏi nữa giải nhất là đúng rồi, may mắn gì – Dung lè lưỡi trêuTrúc
– Làm sao bằng bồ, mìnhđể ý rồi nhá, suốt ngày thấy thư làm quen, với mấy anh toàn nhìn bồ đắm đuối,mà bồ chẳng ưng ai sao
– Ôi dào, toàn mấy têncà chớn, mình ko thích.
– Thật tội nghiệp chomấy cây si – Trúc giả vờ thở dài
– Trêu mình hả, tộinghiệp thì yêu đi
– Trúc ai thèm để ý hehe he
– Nghe mình nói nè, maibồ đi học rùi, bồ phải thay đổi, mai mặc váy đi học, ko mặc quần nữa, mình sẽcho bọn con gái đáng ghét kia phải lác mắt
– Thôi mình xin bồ, mìnhko quen đâu
– Ko đc, coi như là vìmình đi, đi mà pờ liiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii – Dung chớp chớp mắt kéo dàigiọng
Trúc nhìn Dung đắn đo 1hồi rùi gật
– Chỉ 1 lần thôiđó
– Hoan hô bồ – Dung ômchầm lấy Trúc
– Sáng hôm sau đi học, ôtô chở cả Trúc và Dung đến trường
– Ôi kì quá, bồ cho mìnhthay đồ đc ko – Trúc nài nỉ
– Kì gì, rất xinh đó,bây giờ có đồ đâu mà thay, nhanh ra khỏi xe còn lên lớp
Dung giục Trúc và kéoTrúc ra khỏi xe, vào đến lớp, cả lớp ngạc nhiên khi nhìn thấy Trúc, lũ con traicòn ko nhận ra
– Tụi mày nhìn kìa,trông con bé kia dễ thương quá
– Đâu, uh, xinh quá màyơi, sao tao trông quen thế
Trúc hôm nay mặc đồngphục váy, áo sơ mi thắt nơ, mái tóc xõa dài óng ả, tóc mái cũng ko cặp lên nữa,thêm cái bờm trắng chầm bí nhìn, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú, đánh thêm chútson bóng trông Trúc càng trở nên đáng yêu
– Ôi giời ơi, Trúc hả,giống Chae Gyeong thế – Lũ con trai hét tướng
– Ôi Trúc xinh quá, Trúccủa lòng tôi ơi- 1 tên con trai ôm ngực
Dung lúc này đáng vôcùng đắc ý về thành quả của mình, còn Trúc thì ngượng đỏ mặt, mặc dù trông côlúc này xinh đẹp vô cùng
– Tóc bồ đẹp quá, từ xưađến nay chưa thấy ai tóc mượt mà mềm thế này – Cái Trang cùng lớp nói
Reeeeeeeeeeeeeeeeng,tiếng chuông vào lớp mới khiến lũ quỉ trong lớp ngừng lại, trong giờ học thỉnhthoảng lũ con trai lại quay lại ngắm trộm Trúc. Bây giờ là tiết Hóa. Thầy giáocủa môn này nổi tiếng hắc ám, đề bài ra toàn hóc búa, lắt léo, lên bảng mà kogiải đc thể nào cũng bị dũa 1 trận te tua nên mọi người sợ lắm. Thầy dò sổđiểm
– Hoàng Thanh Trúc, hômtrước e thiếu 1 bài kiểm tra lên bảng đi (lạnh lùng như thạch sung)
Trúc đứng dậy, ông thầygiáo này rất kị với ai xinh xắn, vì ông cho rằng xinh thường ko chịu học. Trúctự tin lên bảng, ông thầy nhìn Trúc như thể chuẩn bị 1 bài la mắng quen thuộc,đối với 1 thần đồng thì bài này ko phải là khó, sau 1 hồi tính tính viết viêt,cuối cùng cũng xong. Thầy giáo đi ra xem, sau 1 hồi ngạc nhiên
– Xuất sắc, bài này egiải theo cách này rất hay, tôi cho e 10 điểm. – Thầy mỉm cười
Cả lớp vỗ tay ràorào
– Bồ giỏi ghê – Dungcười toe
………………….
…………………………………………..
Hôm nay biết Trúc sẽ đihọc, Hoàng hồi hộp lắm, định sáng sẽ đón đầu ở trường nhưng ko hiểu sao xe máylại trục trặc làm đến muộn mất 1 tiết, đành để giờ ra chơi gặp vậy
Giờ ra chơi, ở căn tintrường Trúc và Dung đi vào căn tin, lũ con trai háo sắc nhìn thấy Trúc thì đểuquay ra, Trúc liền nhanh nhanh chọn 1 chỗ cho mình và Dung vì căn tin lúc nàyđã chật cứng người.
– Mình giỏi chen để mìnhmua cho, bồ ngồi đây đợi mình nha – Trúc đề nghị
– Ok mình ăn bánh mì vàsữa tươi nhé
Trúc đi