Truyện Chuyện tình New York - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Truyện Chuyện tình New York (xem 2841)

Truyện Chuyện tình New York

không biết điều đó, thật ra tổng số là bao nhiêu? Tôi sẽ trả lại anh ấy”.

“Tôi không biết, khoảng vài nghìn gì đó, em có thể hỏi mẹ tôi”.

Nghe thấy “couple of thousands” là tôi đã run sợ. Tôi không thể kiếm đâu ra được số tiền lớn như thế, mà chẳng biết có là “quá đắt” không nữa. Tôi cũng làm việc ở đây kha khá không lấy lương cơ mà. Nhưng thật sự bất ngờ là họ đã không tốt như tôi tưởng, đủ hiểu thế giới này là “no free lunch in this world”. Tôi ra ngoài, gọi điện cho Billy nhưng không được, tôi để lại một cái voice message: “Em mới biết anh trả tiền hộ em để học ở spa, đáng nhẽ anh nên nói với em từ đầu. Nếu đắt quá em cũng không cần học và em sẽ muốn tự trả cho mình. Anh không cần phải làm thế đâu. Anh nhớ gọi điện lại cho em nhé?”.

Trở về, lại dòng sông, hái lá hái cành vẩn vơ. Tôi thấy mình đang trong một giai đoạn khó khăn, nhưng có lẽ không nhận ra đấy là lúc tôi đang được rèn luyện sự trưởng thành.

Tình cờ, tôi thấy bà đạo diễn, bạn thân của ông già ven sông đang đi tới. Tôi vẫy tay chào và hỏi han. Bà cũng hỏi tôi xem mọi chuyện vẫn ổn chứ. Tôi hỏi bà dạo này có hay gặp người bạn ven sông của tôi hay không?

“Tôi rất nhớ ông già, chẳng hiểu sao lại không thấy?”.

“Ôi, tôi xin lỗi, ông ấy ốm lắm, thực sự là rất rất ốm…” Mặt bà rất nghiêm trọng và buồn thiu.

Tôi sững sờ, tự nhiên tràn ngập một nỗi buồn mênh mang…

Phần 47

Vừa nhìn thấy Jess tôi bất ngờ bật khóc nức nở khiến những người xung quanh không hiểu gì. Jess kéo tôi đi thật nhanh ra khỏi cửa, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt tức giận của Jess nhìn về phía Garbriel.

Trở về nhà, trong nhà có một bàn thờ nhỏ. Tôi dự định sẽ thắp hương để cầu chúc cho ông già được khỏe mạnh. Có buồn cười không nếu ông ấy theo đạo Thiên Chúa giáo còn tôi viện nhờ đến Phật để mong phù hộ cho ông. Nhưng đó là một hành động tâm linh, khi trong lòng bạn muốn những điều thiện thì bất kể bạn xin Chúa hay Phật, bạn sẽ có lòng tin rằng điều bạn muốn sẽ đều được họ phù trợ.

Tôi bò ra bàn, ngồi tô nốt bức tranh theo cám tính những chỗ chưa hoàn chỉnh. Em trai tôi đi ra ngó nghiêng và khen bức tranh hoàn thành thì đẹp phải biết.

Tôi phổng mũi, chả lẽ thì thầm, “Chị vẽ tặng cho bồ của chị đấy”. Công nhận lúc vẽ tranh là lúc có thể quên hết được những gì buồn phiền. Tôi ngồi chờ điện thoại xem hôm nay Ryan có tới thăm tôi hay không. Hình như mọi người trong nhà cũng đoán tôi có người yêu, vì có người cùng cơ quan kể lại tôi có đi cùng với gã đàn ông nào đó mà nghe qua họ kể lại có vẻ giống Ronie hơn là Ryan. Chắc hẳn lúc tôi đi với Ronie đâu đó đã có người nhìn thấy. Hơn nữa là thỉnh thoảng buổi tối tôi cứ “mất tích” bí ẩn và có hôm về rất muộn. Bố mẹ cũng không khỏi lo lắng.

Nhưng Ryan chỉ gọi điện, anh không tới. Chúng tôi ngồi nói chuyện mãi, nói mãi, trút đủ thứ trên trần gian cho tới khi tôi ngủ thiếp đi thì thôi, sao mà tôi nhớ anh thế…

Tôi còn văng vẳng tiếng anh nói rằng sẽ lên đảo để cùng tôi đi thăm ông già nhé, tôi đã dặn bà đạo diễn phải dẫn tôi đi rồi. Chắc ông ấy nằm ở bệnh viện bên Manhattan hoặc có khi ngay cuối đảo.

Hôm nay vừa đến tiệm nail. Tôi đã thấy chị Thủy nhấm nháy với một vẻ hớn hở kỳ lạ. Dường như có điều gì đó rất thú vị hoặc hay ho mà chị ấy rất muốn kể với tôi. Tôi thấy chị ấy cứ nín thở đi ra đi vào, luôn miệng ghé tai tôi nhắc: “Cẩn thận nha bé, cẩn thận đồ của mình đấy. Chốc nữa về là phải chờ chị nghen, nhớ đấy, có chuyện hay lắm nè”. Chị ấy làm tôi cũng hồi hộp, đi ra đi vào, mặt cũng hớn hở theo vì không biết có chuyện gì vậy. Nhắc tôi quên không cất díp cất que wax là chị lại hất đầu ra chiều nhắc nhở ngay. Tôi đoán chắc hẳn có chuyện gì liên quan tới tôi và những “phi vụ” bí ẩn xảy ra trong tiệm. Cũng hồi hộp thật. Hôm nay có bận nhưng lạ là tiệm ít nói về tôi hơn. Cả Lucy và Lily đều ít nói. Ronie thì mặt lầm lì nhưng cứ nhìn thấy tôi là như nở nụ cười gượng. Anh Tài cũng không nói chuyện với tôi. Lại vẫn chị Thủy, hôm nay rõ ràng là chị ấy đã bớt dè chừng với tôi, tóm lại là dễ thở hơn hẳn.

Tôi chỉ mong đến giờ về để được “buôn chuyện” ngay xem là cái gì. Nhưng lạ là chị Thủy chị ấy cứ nấn ná. Tôi ra thì thầm hỏi thế về chưa, chị ấy cứ bảo chờ tí đã nào, chờ đã. Thế mà cũng phải 8 giờ tối tôi mới ra khỏi tiệm được chỉ vì chờ về cùng chị ấy.

Phải tận khi lên tàu rồi, nhìn xung quanh chắc chắn không có ai ở hai cái tiệm nail ấy ở trên tàu, bao gồm không có cả Tài và Ronie chị ấy mới thở một cái rồi nói.

“Nè bé, biết chuyện gì hông? Chị mới có một thông tin đã quá”.

“Có liên quan đến em không vậy?”.

“Trời, có chớ, nhưng là chuyện hay đấy. Nè, hôm qua nói chuyện với một nhỏ bạn cắt tóc dưới chợ Tàu, mới biết một chuyện. Là thằng cha Tài đó, nó theo đuổi con nhỏ Helen lâu lắm rồi nhen. Lão bệnh lắm đó, là mọi người đồn lão yêu con nhỏ đó phát điên, nhưng giấu kín lắm, hông có ai biết, có khi con nhỏ Helen cũng chả biết. Chỉ biết nghe kể nhà lão đấy có tranh với ảnh của con nhỏ, viết văn thơ yêu nhỏ suốt ngày đầy nha. Hôm rì nhỏ bạn chị có anh bạn qua nhà lão chơi phát hiện ra, ghê thấy mồ luôn, như trong phim đó. Mà hôm nay chị sợ quá, phải đợi mãi cho lão về trước mới dám lôi em về sau kể đó”.

“Ối!”. Tôi kêu lên, mắt cứ mở to tròn.

“Anh Tài đấy thích Helen hả? Sao chẳng ai bao giờ nói nhỉ? Nghe nói còn có một cô con gái nhỏ mà, bỏ vợ hay thế nào? Mà Lucy Lily có biết không?”.

“Chưa biết, chị có kể với một chị Hồng ở tiệm đó, không biết chị đó đã kể cho hai bà ấy biết chưa, mà Tài cũng có tới nhà Lucy mấy lần liên hoan tiệm đó mà. Lão cũng kín ghê, không có ai biết hết. Không biết cái vụ tiền nong chi hồi lâu của Ronie có phải do lão làm không nữa”.

“Hả, vụ đấy là vụ gì, cứ tưởng hai người thân nhau lắm, lại lo lắng cho nhau nữa, nhưng không chừng là mật Bồ tát bụng một bồ dao găm ấy nhỉ?”.

“Hồi đó nghe nói Ronie cầm tiền của Lucy đi mua đồ cho tiệm thấy về rắc rối tính toán gì đó. Thiếu hụt cũng kha khá tiền, lại thêm bột nail với màu đều không phải là hàng tốt gì đó: thế là cũng lườm nguýt nhau một hồi đó, nhưng Lucy cũng chiều Ronie nên lại cho qua”.

“Thế thì liên quan gì tới Tài?”.

“Thì hồi đó chị cũng không có quen ai hết, có nói chuyện với mỗi Ronie thôi. Ronie nói có đưa tiền nhờ Tài đi mua hộ và bắt mối gì đó, nhưng Ronie ngốc lắm, không có nói lại với Lucy. Tài cũng lò ra lột vòi Ronie mà, không chừng có mỗi Tài làm bạn đó”.

“À hiểu hiểu, ghê cơ nhỉ?”

Rồi mắt tôi lại sáng rực lên.

“Thôi rồi, chị có nghĩ Tài đang hại gì em không? Dạo này em thấy ở tiệm có nhiều chuyện bất bình thường như thế đấy, có phải do Tài này không? Hay là Tài gay ở tiệm bên kia?”.

“Nè. thì thế chị mới bảo có khi liên quan đến em. Tại em làm con nhỏ Helen đó khổ quá, nên lão tức em lão hại em thì sao?”.

A à tôi gật gật, không chừng dễ thế quá. Nhìn mặt anh này là thấy nó có vẻ không trong sáng và cái cách hành xử cũng bất bình thường, chỉ là do tỏ ra tử tế với tôi quá nên tôi cũng không nỡ soi mói mà thôi. Có khi bấy lâu nay Tài rất căm ghét Ronie, chắc phải làm vài vố hại Ronie rồi. Đã thế Ronie lại còn “bạc

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mẹ kế của lọ lem

Những món quà mùng 8/3 “khóc không ra nước mắt” của chồng tôi

Không yêu thì thế nào

Hớn hở khoe có bầu, bạn trai trầm ngâm tiết lộ một sự thật khiến tôi chết điếng

Đêm tân hôn, chồng đòi ly dị vì chê vợ ‘màn hình phẳng’