Truyện Chuyện Một Thời Đã Qua - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Chuyện Một Thời Đã Qua (xem 7549)

Truyện Chuyện Một Thời Đã Qua

ham lam, tham lam – Tôi biết làm sao đc, tôi cũng không biết nên cám ơn hay trách tội ông trời, đã trao cho tôi 2 người con gái hoàn hảo, cho đến bây h, tôi vẫn hay đặt câu hỏi rằng, tôi yêu ai hơn, Thủy hay Linh, nhưng chẳng bao h tôi trả lời đc, và tôi cũng chả bao h gò ép mình phải trả lời cả, tại sao ư, tại vì cả 2 người đã đem cho tôi tất cả hương vị ngọt ngào nhất của cuộc sống và tôi cũng không muốn phải xa rời bất kỳ ai trong 2 người, cũng không muốn có lỗi với bất kỳ ai.


Rồi lại có người nói, sao tôi phải làm thế, buông tha cho Thủy, Thủy đã có gia đình, phải, đúng là thế, Thủy có gia đình và có con, nhưng tôi đâu có đòi hỏi gì quá nhiều ở Thủy, tôi không cần j ở Thủy hết, tôi chỉ cần Thủy luôn nghĩ về tôi, hỏi han tôi 1 chút, 1 lúc nào đó ở bên tôi, âu yếm tôi, tâm sự với tôi và cười với tôi nữa, tôi cũng chỉ cần đc ôm Thủy trong vòng tay, ngửi mùi thơm trên mái tóc hay đặt 1 nụ hôn ngọt ngào, tôi sẽ cố bù đắp tình cảm thiếu thốn mà Thủy đáng có, chỉ vậy thôi, đối với Thủy, tôi chỉ cần vậy, rất đơn giản phải không nào, có người nói tôi kỳ quái, kỳ quái – Tôi không kỳ quái, con tim tôi đã khắc tên Thủy và bóng hình không thể phai mờ đc, Thủy sẽ mãi là người con gái đầu tiên của đời tôi, tôi không thể quên đc Thủy nữa, tôi tin là tôi có thể nắm đc mọi chuyện, khiến nó không thể sảy ra tình huống phát sinh không như ý, vì Thủy, tôi sẽ vắt óc suy nghĩ tất cả tình huống để có phương pháp đề phòng.


Uống hết lon nước, tôi nhìn về phía chân trời, tôi không ngủ nữa, tôi chờ thời gian trôi đến sáng luôn, lon nước làm tôi tỉnh hẳn và sảng khoái, đầu óc cũng minh mẫn hơn. Móc tay vào túi, tôi nhìn bông hoa bằng vải trắng, ánh trăng chiếu lên những viên đá quý lấp lánh, tôi mỉm cười, hình ảnh về Linh lại ùa về, Linh bất ngờ rời xa tôi, tưởng như vụt mất rồi bất ngờ quay về bên tôi, mọi chuyện sảy ra thật quá chóng vánh, tôi hít 1 hơi dài, cố suy nghĩ xem, tới đây, tôi phải làm những j để bù đắp cho Linh của tôi đây, tôi thầm cảm ơn cô ấy, cảm ơn cô ấy đã luôn quan tâm đến tôi , cảm ơn cô ấy đã luôn bên tôi, cảm ơn cô ấy đã trở về bên tôi và cảm ơn cô ấy đã yêu tôi, Linh ah, cảm ơn em vì tất cả, cảm ơn em vì tất cả, khẽ lẩm bẩm trong màn đêm, ánh mắt trời phía cuối chân trời vẫn chưa xuất hiện, tôi vẫn đứng dưới ban công, hít thở đều đều, chờ cho trời mau sáng.


Gần 5h sáng, tít tít: – Em đang đứng trước cổng khách sạn rồi, anh xuống nhanh lên.
Hừ, làm j mà phải chạy xuống tận dưới đó chờ, báo hại tôi cứ lén lén lút lút đứng trước cửa phòng nãy h nt gọi ra mà không đc, tôi đi xuống dưới nhà, mở cánh cổng, tôi hít 1 hơi nắng sớm, đảo mắt tìm Linh, quái nhỉ, nói là bảo tôi xuống dưới nhà mà không thấy là sao, tôi đảo mắt rộng thêm, đang định cất tiếng gọi, thì 1 bóng dáng một người con gái tiến về phía tôi, người con gái đó có một mái tóc hoe hoe màu râu ngô dài ngang lưng, mượt mà đang bị gió thổi bay bay theo chiều gió, khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, đôi mắt đen sâu thẳm dịu dàng nhìn tôi, đôi môi mím lại nhưng không che nổi nụ cười e thẹn, chiếc váy trăng tinh khôi pó sát cơ thể, những đường cong tuyệt đẹp và quyến rũ, bờ vai trần mịn màng trắng nõn, bờ ngực nhô cao mê hoặc, eo thon bé nhỏ, cặp chân dài trắng mịn thon dài đang dần bước về phía tôi, trong buổi sớm khi mà ánh sáng đèn đường vẫn đang còn chiếu sáng, em tiến về phía tôi, tà váy có dải lụa trắng càng tôn thêm nét dịu dàng vốn có của em, Tôi nhìn em mỉm cười, tôi cảm thấy tự hào vì em và cảm thấy may mắn vì có em, đôi mắt tôi không thể chớp đc 1 cái, tôi sợ bỏ sót 1 cử chỉ nào đó, em nhìn tôi, rồi đôi mắt từ dịu dàng chuyển nhanh sang vẻ tinh nghịch, lém lỉnh hàng ngày, đôi môi cong lên ương bướng chìa tay về phía tôi nói: – Nào, đi thôi, anh đừng có ngây ra như thế nữa, trông ngốc lắm.


Rồi không kịp cho tôi nói hay làm j, kéo tay tôi, chạy nhanh ra bờ biển, tôi mỉm cười, nắm bàn tay Linh thật chặt, chạy theo Linh ra phía bờ biển. Biển buổi sớm ko yên tĩnh lắm, cũng có vài người đã lác đác đi ra, chắc cũng ra biển ngắm bình mình, biển của buổi sớm thật lạnh, cái lạnh của màn đêm vẫn còn vương vấn đâu đây, tôi kéo Linh chạy 1 chút cho nóng người, Linh không nói j cả, chỉ nhìn tôi rồi tủm tỉm cười, Linh thật đẹp, h tôi cũng có thể hãnh diện vỗ ngực mà nói rằng, tôi rất biết chọn váy.


Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển, phía cuối chân trời, chút ánh sáng của ngày mới đã ló lên, tôi nghe có tiếng ồn ào huyên náo, mọi người đều hướng mắt ra phía biển, tôi cũng tò mò, đưa mắt nhìn ra, là thuyền, thuyền cá trở về, phía xa xa, từng đàn thuyền trở về, cảnh tượng lúc đó phải nói là rất đẹp, ánh mắt trời đỏ rực phía cuối chân trời, mặt biển xanh ngắt 1 màu hơi phản chiếu ánh sáng hồng hồng, từng tia sáng khẽ le lói xung quanh, xa xa là từng tốp thuyền trở về, gió miên man, lành lạnh thổi qua người, thổi qua cánh mũi, tôi cảm tưởng cảm giác đc cả cái mùi cái vị mằn mặn của muối biển, cái vị tanh tanh của hải sản, tôi quay snag ngắm nhìn Linh, Linh vẫn đứng đó, hình như với cô nàng, thuyền đánh cá trở về như là 1 cái j đó rất lạ, rất hấp dẫn, mặt cô nàng ngây ra, mắt không chớp 1 cái, trông rất là buồn cười, tôi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đó, ngắm đôi mắt trong veo, cái mũi xinh xinh, cái môi vẫn cong cong ngang bướng, tôi khẽ vòng ra đằng sau, ngắm nhìn mái tóc màu râu ngô vẫn đang bay bay trong gió, đôi vai trần bé nhỏ, dáng người đáng yêu, đáng yêu quá, tôi khẽ vòng tay từ đằng sau, ôm Linh vào lòng, cảm giác ôm thân hình bé nhỏ, đáng yêu và mềm mại kia vào lòng thật tuyệt, Linh hơi giật mình một cái rồi cũng để yên cho tôi ôm, dựa hẳn vào người tôi, cô nàng vẫn say sưa nhìn ra biển, tôi ghé sát vào tai, thì thào nói: – Biển đẹp quá phải không em.


Linh không nói j, chỉ mỉm cười rồi gật gật đầu, dựa hẳn vào người tôi, 2 tay nắm lấy tay tôi, rồi Linh cũng rời mắt đi , quay người lại nhìn tôi, Linh nói: – Sao anh bảo có j đưa cho em mà, nào, h thì đưa cho em đi.


Tôi nhớ ra là còn bông hoa, tôi mỉm cười, rồi móc tay vào trong túi, lấy ra bông hoa màu trắng bằng vải lụa đó, rồi từ từ, đưa lên trước ngực áo, khẽ cài lên vị trí mà đáng lẽ ra nó phải ở đó, cài xong tôi mới nói: – vốn là bông hoa này cài trên đó, nhưng anh không hiểu sao, nó lại bị rớt lại trong phòng của anh, em biết không, chắc anh phải cảm ơn nó rất nhiều, vì nó, mà h anh mới vui vẻ thế này đó.


Linh mỉm cười, vuốt ve bông hoa: – Nó thật đẹp, nhưng tại sao anh phải cảm ơn nó.


Tôi vuốt ve má linh, tôi nói: – Tối hôm qua, anh đã muốn đưa nó cho em, cho trọn vẹn món quà, và anh tình cờ phát hiện ra, ái chà chà, anh đang nghĩ, có nên kiện em không, tội





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹323334›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




là cái tội dám lưu trữ ảnh của anh mà không đc phép, lại còn rất nhiều nữa, chưa kể cái j mà ưhmmmm “bạn bè có thể nhớ nhau đc không”.


Linh nhắn nhó nhìn tôi, nói: – Anh, anh lục lap của em

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cố Gắng Thay Đổi Người Yêu Theo Chuẩn “soái Ca Ngôn Tình”, Cô Gái Trẻ Suýt Đánh Mất Hạnh Phúc Đích Thực

Dưỡng thú thành phi

Sếp nữ muốn quan hệ đồng tính với tôi

Đọc Truyện Cưa Chị Hàng Xóm Voz Full

Chồng tôi thật anh tuấn